Tuesday, April 14, 2015

Hóng gió

I do not own the picture

Cuộc họp kết thúc muộn, em dọn nhanh đồ đạc và xách giỏ ra khỏi tòa cao ốc được xem là biểu tượng của thành phố với một tinh thần không thể nào mệt mỏi hơn dù lớp điểm trang trên gương mặt vẫn chưa nhòe, dáng đi vẫn giữ vững phong thái kiêu hãnh và tay vẫn giữ chặt điện thoại trả lời cuộc gọi vừa nhận.

Hắn ngồi đấy, trên con AB màu đỏ, mũ bảo hiểm moto ôm gọn lấy đầu chỉ chừa lại vài sợi tóc vàng tiệp màu bộ râu quai nón không thể nào ngầu hơn. Trông thấy em, hắn nhìn một lượt từ đầu đến chân dò xét như thể em vừa rớt xuống từ một hành tinh nào đấy hay dở chứng lấy đầm ngủ mặc ra đường. Một giây...Ba giây..trôi qua, em và hắn cứ đấu mắt như thế. Đến giây thứ 5, em đã băng qua được bên kia đường, tiến gần về phía hắn, em nhoẻn miệng cười, điều mà trước đây chưa bao giờ em làm khi bị người khác dán mắt vào mình như vậy. Cơ mặt hắn giãn ra để khóe miệng cong lên thành một nụ cười không rõ nét. Một gã trai lạ.

Mọi chuyện sẽ chẳng để lại luyến lưu nếu như lúc em đi sượt qua hắn vào bãi lấy xe, gió kia không mang cái mùi Armani vô cùng nam tính ấy thả vào không khí bao lấy em, quanh quẩn bên em. Hương cứ ngào ngạt, người cứ xao xuyến. Giá như không phải về nhà để tiếp tục làm việc, em đã thong thả đứng lại...ừ...hóng gió :)

No comments:

Post a Comment