Tuesday, October 21, 2014

Nàng tiên cá

I do not own the picture
Em là Nàng Tiên Cá. Em đam mê nghệ thuật và trời phú cho một giọng hát cá tính chết người. Dù sinh ra là công chúa, nhưng em lại yêu tự do nên cứ tung tăng ngoài vùng biển bao la. Thăm thú nay đại dương này, mai vùng biển nọ. Ngày thì ngao du khám phá, đêm về lại cùng những người bạn dưới nước của mình ngoi lên mỏm đá hát hò, quẫy tưng một vùng biển. Bên cạnh đám bạn thủy sản Tôm, Cua, Cá, Ghẹ, Nghêu, Sò, Ốc, Hến, em hay chơi với cướp biển. Đám đó hơi ngông và nguy hiểm, nhưng được cái nó có nhiều chuyện hay từ đất liền để kể và có nghĩa khí. Mỗi tội hơi ngu nên dễ bị dụ.

Saturday, October 18, 2014

Công Chúa - Hoàng Tử - Hiệp Sĩ và Nữ Chiến Binh


Công Chúa thì có Hoàng Tử ăn ở không rảnh rỗi cưỡi ngựa trắng sang lâu đài kiếm nàng cưới về làm vợ, hoặc là luôn có hiệp sĩ mũ bạc sẵn sàng nhảy vào hang rồng giết chết con vật quý hiếm biết bay thích phun lửa ấy để được làm Phò Mã của nàng. Còn nàng chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, không thích nhảy nhót khiêu vũ thì sẽ đứng bên ô cửa, nhìn ngắm xa xăm chờ ngày trai đến hốt về.

Wednesday, October 15, 2014

Những cánh thư tay

Dear RED,

Em có một cái sở thích hơi sến là viết thư tay.

Tuy mặt em đẹp nhưng mà chữ của mình lại không có đẹp (Chuyện này bạn nào học chung chắc ai cũng biết), nên khi em ngồi vào bàn và nắn nót rèn từng chữ một để viết ra một cái gì cho ai đó có nghĩa là mình rất trân trọng và quý họ. (nói chứ hồi quân sự cũng tốn đâu 5 - 6 đôi giấy viết đơn xin nghỉ phép không có nghĩa là em quý đám quan liêu đó đâu. Em chiến đấu để được về "quê nội"!

Cá nhân em thấy thư tay khá là hay. Vì người nhận nếu tinh tế sẽ đọc được cảm xúc của người viết qua nét chữ. Khác với đánh máy, sai rồi có thể dễ dàng xóa, viết thư tay nếu không cẩn thận thì chỉ có 2 phương án lựa chọn : 1 là viết lại hết, 2 là chấp nhận một cánh thư không hoàn hảo.  Vừa nãy em xem một bộ phim Việt, có 2 nhân vật Ông Giáo và Bà Giáo tuy lớn tuổi mà họ vẫn trao thư tay tình cảm cho nhau thật ngọt ngào làm sao, vậy là ngồi tơ tưởng mong sao sau này em và người thương tương lai cũng được như vậy. À,  Em có một cái hộp chứa những lá thư em gửi RED vào những đêm không ngủ, hay lúc bất chợt nhớ anh. Những con chữ quý giá em không bao giờ gửi mà anh cũng chẳng thể nào tìm đọc.

Mấy năm trước, em từng gửi thư từ gửi tận nữa vòng trái Đất cho một người mình quý, nhưng người đó giờ không còn nữa, thư của em chắc cũng đã vào thùng rác :( Đôi khi lúc nghĩ lại cũng thấy khá buồn nhưng trách sao đặng người đi. Dạo gần đây, hứng viết thư lại nổi lên, nhưng chẳng lẽ lại tự viết rồi ra bưu điện gửi cho chính mình :)

Đêm Sài Gòn nhớ Đỏ.


Sunday, October 12, 2014

Lưng chừng...

Lưng chừng cũng như một nụ hôn lơ lửng, mặt đã gần kề nhưng môi vẫn không chạm, nó tạo nên thứ cảm xúc vừa kích thích vừa bức bối.

"Tình là sợi nhớ, nhớ nhớ nhớ ra tình đầu chưa nguôi"

Với những người yêu tự do thì việc có một mối quan hệ "trên mức tình bạn nhưng chưa phải là người yêu" có vẻ là sự lựa chọn hoàn hảo nếu muốn có ai đó để quan tâm chăm sóc và lo lắng bên cạnh bản thân, gia đình và bạn thân. Sẽ có một người để nghĩ về mỗi khi bạn rảnh rỗi, ai đó để một người chỉ biết nấu mì gói tự dưng mò xuống bếp làm món gì đó vừa học lỏm trên mạng cho người ta ăn, có động lực, một bờ vai đáng tin cậy để bạn dựa vào và những môi hôn, những vòng tay luôn ở đó cho bạn, không một danh phân nào ràng buộc, đôi bên đều thoải mái với cuộc sống riêng của mỗi người.

Tuy nhiên, mọi vấn đề đều có hai mặt của nó. Nếu như sau khi trải qua một thời gian vui vẻ gắn bó với nhau mà vẫn không đủ khả năng ràng buộc nhau, để đến khi một trong hai người quyết định đơn phương chấm dứt thứ tình cảm dở dở ương ương đó như thỏa thuận ban đầu "Ai cảm thấy chán hoặc tìm được đối tượng để yêu thì có quyền thoát trò chơi", kiểu gì người ở lại cũng đau thắt lòng. Và bằng cách nào đó chắc chắn bạn sẽ không quên được chuyện này. Bạn hình dung được cảm giác đó không ? Cảm giác nhìn người từng gắn bó với bạn giờ đây dành mọi thứ ngọt ngào nhất từng là của riêng bạn cho một người khác. Bạn muốn chạy vụt ra nói gì đó với họ. Nhưng nói gì đây khi trên danh nghĩa, bạn chẳng là ai cả. Đau nhất sau mọi chuyện không phải là đánh mất một người quen thuộc, những dịu dàng quen thuộc mà là khoảnh khắc nhìn họ hạnh phúc bên người mới, bạn khó chịu nhưng lại chợt nhận ra mình làm gì đủ tư cách để ghen, để chửi bới một người không-xác-định-được-vai-trò trong cuộc đời bạn. Sẽ khó gấp đôi để quên một thứ hạnh phúc lưng chừng kì lạ mà bạn từng có.

Liệu bạn có đủ can đảm để thử một lần lưng chừng như vậy ?


Wednesday, October 1, 2014

Những ngày đỏ


Dear RED,

Mấy hôm nay sao mà mọi người ai cũng nhắc về anh với em, làm tự dưng nhớ anh đến lạ. Đầu tiên là bestie vô tình lôi anh vào cuộc nói chuyện, tới đám bitchy phản đối chuyện em cứ ôm bóng anh, cuối cùng cũng buông tên anh ra trong một buổi nhậu đêm ở biển, hôm nay đến con bạn thân đại học bảo đồng cảnh ngộ sét đánh với em. Ôi! Ít nhất thì bây giờ cũng có 1 đứa hiểu cảm giác của em là như thế nào.

Em là một đứa cả thèm chóng chán, có thể thay đổi xoành xoạch mọi thứ. Chẳng hạn như việc làm, số công việc mà em từng làm qua từ đó đến giờ kể ra cũng khá dầy : em từng làm phục vụ bàn, bán shop, EO, sale, vận động viên thể thao không chuyên đến trợ lý stylist, concept artist, người mẫu, MC, ca sĩ tự do, giờ là dạy Anh Văn. Và em biết em vẫn chưa muốn dừng lại ở bấy nhiêu thứ. em sẽ tiếp tục tìm kiếm cho đến khi em đạt được mục tiêu, em có xu hướng rũ bỏ và thay đổi. Vậy đó mà sao tính này không lan ra được tới chuyện tình cảm của em ? Em dù có buông lời trêu ai thì cũng không quên được cái vô hình của anh. Có một người để nhớ thì cũng hay, nhưng đến nỗi bị anh ám ảnh mà không quen được ai thì có hơi lố. Mà biết sao được ? Dạo về sau, em cũng có gặp vài người còn hơn cả anh. Hơn hết, họ hiện hữu trước mặt em, nhưng em vẫn không có cảm giác với ai như cảm giác lần đầu thấy anh, cũng chẳng say sâu sắc tận mấy năm như say anh. Chắc kiếp trước em nợ anh, kiếp này có duyên gặp lại nhưng không có phận với anh. Thành ra em cứ trả cho xong nợ cũ để bước tiếp.