Sunday, July 22, 2012

Những yêu thương vừa nhen nhóm

Một ngày cuối tuần rảnh rỗi, tôi bất chợt nảy sinh ý định đi lang thang lại những nơi kỉ niệm của tôi và anh.
♪♫♪♫♪♪♫♪♫♪

Anh không phải là người tôi thật sự thích, mà là tôi cố tình ép bản thân mình thích anh. Không phải do tôi “ế” nên mới làm vậy. Sự thật là tôi có khá nhiều vệ tinh theo đuổi và cũng đang thích một người không nằm trong nhóm vệ tinh. Nhưng bỗng dưng lúc ấy tôi lại muốn thử cảm giác say nắng một người mình không có tình cảm từ đầu xem như thế nào, anh lại đáp ứng được hai trên năm trong “check list chọn bạn trai” của tôi thế nên a-lê-hấp, anh thành mục tiêu của tôi.

♪♫♪♫♪♪♫♪♫♪

Nơi đầu tiên tôi đến là một không gian lớn với tông chủ đạo màu trắng-đỏ. Chỗ đấy có rất nhiều người ra vào tấp nập, kẻ diễn người xem, bình luận, khen chê với nhau rất nhộn nhịp, bất chấp họ có quen biết hay không. Lúc tôi nhìn thấy anh, anh đang ôm đàn và cover "trees”, giọng hát của anh tuy không hay đặc biệt nhưng rất mộc và có lực, còn cái cách anh ôm đàn gảy thì chất khỏi chê. Vì cũng là dân đi hát nên tôi khá ngưỡng mộ anh. Vâng! Youtube chính là điểm bắt đầu cuộc hành trình tìm về kí ức của tôi.
♪♫♪♫♪♪♫♪♫♪
Mất khoảng ba mươi phút đi xe máy băng qua những con đường dài tít tắp, xe cộ tấp nập, tôi đến được trường của anh. Phải cố năn nỉ gãy cả lưỡi mới được bác bảo vệ thương tình cho vào trường trong hai mươi phút, để ngồi lại chiếc ghế cũ mà tôi đã ngồi đấy xem anh diễn live ngoài đời. Háo hức và phấn khích  chính là những cảm xúc mà tôi có được khi lần đầu được ngồi chung một khán phòng với anh và nghe anh hát thật. Cứ như một fan hâm mộ lần đầu gặp gỡ thần tượng của mình. Sau buổi diễn, tôi cùng hai đứa bạn đi với anh và bạn của anh qua quán mì nhật đối diện trường anh ăn tối, lại một lần nữa trong vòng ba tiếng đồng hồ tôi thấy mình gặp may vì được ngồi ăn cùng bàn với người mình ngưỡng mộ mặc dù anh còn không biết có sự có mặt của tôi cho đến khi tôi phải về thì anh và những người bạn mới ngước mặt lên chào tạm biệt. Ngay khi vừa về đến nhà, tôi vào facebook và kết bạn với anh. Mọi rắc rối cũng bắt đầu từ đây.

♪♫♪♫♪♪♫♪♫♪
Đi ngược trình tự thời gian một chút cho tiện đường, tôi chạy đến khu căn hộ cao cấp gần trường anh, trong đó có một cái hồ bơi nhỏ, anh đã từng tổ chức pool party mừng sinh nhật tuổi mười bảy ở đấy. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là bơi đêm và bơi lén, lần đầu tiên tôi nhảy với anh, những bước chân ngượng ngùng và vụn về (nếu như tôi tự tin bao nhiêu khi đứng hát trước cả trăm, cả ngàn người thì sự tự tin ấy đạt đến mốc âm khi tôi buộc phải nhảy dù chỉ trước vài người.) Tuy nhiên, hôm ấy tôi cũng đã có một buổi tối rất vui cùng anh và bạn thân, còn quen thêm vài người bạn mới tôi biết qua facebook, qua những câu chuyện của bff, qua vài lần gặp nhưng chưa từng nói chuyện.

♪♫♪♫♪♪♫♪♫♪

Rời khu căn hộ cao cấp, tôi trở về cái sân vận động đã từng tổ chức một lễ hội âm nhạc hoành tráng, nơi lần đầu tiên tôi và anh chính thức gặp gỡ bên ngoài do một sự tình cờ. Qua những cử chỉ, hành động anh dành cho tôi, tôi có thể dễ dàng biết được anh đã đổ tôi.  Anh kéo tay tôi len qua đám đông để lên gần sân khấu hơn, “tình cờ” ôm eo tôi như những người bạn đã thân thiết từ lâu, rồi thấy tôi không phản đối, anh ôm tôi từ phía sau như một cặp tình nhân, vòng tay anh siết chặt ấm áp khiến tôi thấy an toàn vô cùng. Thừa lúc tôi không để ý, anh còn lén hôn nhẹ lên má tôi. Tôi từng có một ước mơ rất “phim ảnh” rằng sẽ có một nụ hôn giữa đám đông nhưng không ai chú ý và có cả âm nhạc thật lớn. Hôm ấy khi đêm nhạc kết thúc, anh hôn tạm biệt tôi trong khung cảnh tôi từngng mơ ước và nắm tay tôi rời khỏi lễ hội trước sự trêu chọc của vài người bạn đi cùng. Người ta hay bảo “bạn sẽ không bao giờ quên được nụ hôn đầu”. Đúng là trong mấy ngày liền tôi vẫn cảm nhận được hơi nóng trên môi và nguyên vẹn cảm giác của nụ hôn dịu dàng. Nhưng chỉ sau khoảng một tuần thì cái cảm giác ấy tan sạch như chưa từng hiện diện.
Đừng nghĩ tôi dễ dãi khi thấy rằng tôi chỉ mới gặp anh chàng này vài ba lần mà đã ôm, đã hôn. Thật ra do bản tính tôi là một người hướng ngoại nên không câu nệ lắm những chuyện ấy, miễn là không đi quá giới hạn. Hơn nữa, tôi cũng chẳng bảo tôi rất ngưỡng mộ anh còn gì. Mọi chuyện đều có lí do đấy thôi.

 ♪♫♪♫♪♪♫♪♫♪

Giờ thì tôi đang ngồi trong một quán café wifi để trú mưa. Ngay khi bắt được sóng wifi thì chương trình skype tôi để chế độ tự động đăng nhập trong laptop bật lên. Tôi và anh do nhà quá xa nên thường gặp nhau trên dấu check màu trắng nền xanh này. Sau vài ngày đắn đo xem có nên chiều theo con tim muốn chơi trò chơi nguy hiểm như tôi đã nói hay không, cuối cùng tôi đã quyết định dùng skype để nói với anh rắng tôi thích anh. Tôi đã nghĩ anh sẽ rất vui, vui đến độ tự hét lên như một gã khờ. Thế nhưng tận vài hôm sau, anh  mới đáp lại tôi bằng một câu trả lời nước đôi đầy thờ ơ. Tuy nhiên phóng lau thì phải theo lau, đã chơi thì chơi cho tới cùng, tôi vẫn cố gắng  chăm sóc cho cái mầm tình cảm bé nhỏ của tôi và anh, tôi cố gắng nói chuyện với anh, cổ vũ anh khi anh cần tôi động viên trong các kì thi hay những việc cần may mắn, tôi thức khuya dậy sớm để kịp làm món quà sinh nhật độc nhất vô nhị cho anh bằng óc sáng tạo của mình. Cứ thế, tôi cố gắng vun đắp, còn anh thì phớt lờ đi.

♪♫♪♫♪♪♫♪♫♪

Để rồi ngày cây phượng nở đỏ rực một góc đường, tiếng trống trường rộn ràng kết thúc tiết học cuối cùng cũng là lúc nàng tiên mùa hè ghé đến kêu gọi mọi người xách ba lô lên và đi. Tôi bị cuốn theo các kế hoạch hát hò, du lịch, tụ tập bạn bè, anh cũng kéo vali trở về nước của mình “nghĩ dưỡng”. Trước đó khi cùng ở Sài Gòn này, anh và tôi đã không thường xuyên liên lạc, nay cách nhau khoảng cách của những chuyến bay đường dài, anh càng cho mình cái quyền không quan tâm tôi. Tính tôi rất cả thèm chóng chán và trò chơi nào cũng có điểm kết thúc, khi tôi không còn hứng thú gì nữa và không còn động lực để tiếp tục chơi này, tôi quyết định nhấn nút exit để thoát ra và đơn phương chia tay anh. Mang theo chút đau lòng bởi có lẽ tôi đã nhen nhóm chút cảm tình với anh, chút khó chịu vì “ăn bơ” quá nhiều, cả một tí tiếc nuối cho anh khi mà dù không thật sự thích anh nhưng tôi đã tạo cho anh nhiều cơ hội để có thế bước vào cuộc sống của tôi, một giấc mộng của khối người, thế nhưng anh đã không biết nắm lấy.
Thôi đành tạm biệt anh và những yêu thương vừa nhen nhóm…
Tôi đóng laptop lại, thả hồn trôi miên man trong li mocha và ngắm nhìn mưa Sài Gòn chảy dài trên hình bóng tôi qua lớp kiếng.

From XN with love ♥

Thursday, July 19, 2012

Đầu tiên và mãi mãi

Người ta thường nói: "Người bạn thích đầu tiên luôn để lại nhiều ấn tượng tốt và bạn sẽ nhớ hoài người ấy"
Tớ cười khẩy: "Xời, chuyện tầm phào!"
 ♥♥♥
Tớ vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cậu là năm lớp 3, cậu là bạn thân của ông anh họ tớ. Tớ gọi cậu là Hoàng Tử, vì tớ rất ngưỡng mộ vẻ ngoài dễ thương của cậu, rất hiền và thư sinh cứ như hoàng tử đẹp trai trong những cậu chuyện cổ tích nội kể. Ngược lại, tớ thì như con trai vậy : quả đầu "sinh đôi" với anh họ (tức là 2 anh em cùng chung kiểu tóc đó mà), tính tớ "hổ báo nhất trường mẫu giáo", nổi tiếng cực kì với chiến tích cầm đầu 3 đứa con gái khác đi đánh 10 anh lớp 5 và tạt một li nước vào mặt tên dữ nhất vì cái tội nó dám lêu lêu tớ và rủ "đồng bọn" chọi nước đá vào tớ vô cớ; tớ nổi bật với các phong trào thể thao hay đội nhóm trong trường, lên sân khấu của trường để hát hò như đi chợ. Vậy mà khi đứng trước cậu tớ thay đổi 180 độ : hiền thục, ít nói và rụt rè biết bao nhiêu. Tớ chỉ dám nhìn lén cậu từ phía sau, để mỗi khi cậu nhìn tớ, tớ lại giật mình và cúi gầm mặt xuống. Tớ cứ ngưỡng mộ cậu trong âm thầm mà không ai biết, kể cả nhóm bạn thân của tớ cho đến hết những năm tiểu học.
 ♥♥♥
Lên cấp 2, cậu và tớ học kế lớp nhau. Có những buổi trưa lớp 6, do ba mẹ cậu đi làm, mà nhà cậu lại xa nên cậu phải ở lại trong trường, tớ đã gạt sang một bên giờ nghỉ trưa ở nhà ít ỏi, bất chấp nắng nóng đổ lửa hay mưa to vật vã đi học sớm tận 2 tiết chỉ để nhìn cậu cười với tớ khi thấy tớ từ xa, tìm đủ mọi chuyện để nói với cậu, những câu chuyện vu vơ không đầu không đuôi...tớ cứ sợ cậu ở 1 mình sẽ buồn. Một lần nọ, cậu vô tình đọc nhật kí tớ viết về cậu và những mặc cảm của tớ, tớ nghĩ cậu đang thích cô bạn cùng lớp xinh xắn trắng trẻo, hiền như cục bột. Tớ sợ cậu đọc xong và biết tớ thích cậu, cậu sẽ ngại và không thèm chơi với tớ nữa. Nhưng cậu chỉ cười  và bảo rằng cậu  xem cô bạn ấy như một người bạn bình thường, đã thế còn đòi làm người quản lí nhật kí của tớ, mỗi khi viết gì phải cho cậu đọc cùng. Tớ vờ phụng phịu bảo rằng "nhật kí thì làm sao mà cho người khác đọc cùng được?"  Nhưng thật sự tớ vui lắm, cứ nghĩ rằng cậu cũng thích tớ nên mới thế. Chỉ một cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt cậu dành cho tớ, với tớ lúc ấy cũng như vừa nhận được món quà to lớn lắm, làm tớ cười cả ngày .
 ♥♥♥
Tớ đã nghĩ như thế với tớ là quá đủ. Tớ không cần phải chính thức nói cho cậu nghe rằng tớ thích cậu để làm gì (cậu đã biết thì nói có thừa lắm không? Vả lại tớ không không đủ can đảm để nói). Thế nhưng vào một ngày năm lớp 8, tớ nghe tụi trong lớp bảo rằng cậu có bạn gái, là cô bạn cùng lớp với cậu có gương mặt như búp bê xinh ơi là xinh, rằng cậu và cô bạn đó thật là đẹp đôi vì ai cũng đẹp và học giỏi. Tớ thấy như xung quanh bỗng trở nên trắng xóa, như cái không gian màu hồng vui vẻ bao quanh lấy tớ suốt 5 năm qua chỉ là những bức màn treo tạm lên vách tường, chờ đến thời điểm thích hợp nó sẽ rơi xuống. Tớ đã khóc rất nhiều, rất nhiều. Mỗi lần nhìn thấy cậu và cô bạn ấy đi cùng nhau, tớ lại đau lòng và nước mắt lại khẽ tuôn dù cho tớ cố bảo mình cứng rắn lên và không được phép khóc. Tớ cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Có lẽ do tớ đã hi vọng ở chúng ta quá nhiều, nên khi về lại với thực tế tớ đã bị shock.
 ♥♥♥
Sau sáu năm mong ước thì lên lớp chín tớ cũng được học cùng lớp với cậu Tuy nhiên trời thật biết trêu ngươi khi lúc ấy cậu vẫn đang có bạn gái, còn tớ cố gắng thôi không nghĩ về cậu nữa bằng cách thích những người khác. Nhưng chỉ mình tớ biết rằng tớ không thể làm việc đó bởi mỗi khi nhìn cậu, tớ vẫn thấy nhói lòng. Cái hôm tớ biết được cậu lặng lẽ khóc vì chia tay với bạn gái và cô bạn ấy đến với cậu bạn hotboy lớp mới, tớ đã  giận điên lên và lại khóc òa vì biết câu đau như thế nào. Tớ nghĩ rằng nếu tớ mà là cô bạn ấy thì không bao giờ làm cậu khóc đâu. Thế đấy, tình cảm cho cậu có thể giảm đi một tí nhưng nó không hề mất.
  ♥♥♥
Bây giờ, chúng ta lại cùng nhau vào chung trường cấp 3, tớ đã thay đổi rất nhiều : tớ không đi đánh nhau ì đùng như thuở bé, không quay mặt đi mỗi khi cậu nhìn tớ nữa mà thay vào đó là kêu réo cậu um sùm từ xa rồi cười tít mắt, vẻ ngoài đã ra dáng một đứa con gái chứ không còn là con nhóc ngày nào, tớ cũng say nắng nhiều người. Ấy vậy mà  sao tớ vẫn không thể ngăn ánh mắt tớ dõi theo mỗi khi nhìn thấy cậu, tâm tớ vẫn nghĩ đến cậu vào một thời điểm bất chợt nào đó và tự cười mình:

_CHUYỆN TẦM PHÀO ấy thật không tầm phào tí nào :)

From XN with love ♥ 













Wednesday, July 18, 2012

Em - cô gái Bảo Bình

Em là một đứa con gái của cung Bảo Bình!
Thế nên nghiễm nhiên em sỡ hữu được các đặc tính thú vị của cung này.
Trong em là những mảng đối lập nhau chan chát và nó tạo nên một phong thái rất Bảo Bình.

Em có thể không đẹp rạng ngời như Miranda Kerr, không dễ thương như Lily Collins nhưng lại có nét duyên lạ gây ấn tượng cho người nhìn. Có thể nét duyên đó không hiện hết ra ngoài, nhưng nó lại hiện lên trong cử chỉ của em, trong lối suy nghĩ hay cách nói chuyện của em.
Có thể vừa thấy em vui đấy, nhưng chỉ một lúc sau lại thấy em buồn
Em là tâm điểm của mọi đám đông có mặt em,  em tỏa sáng bằng sự tự tin, tài ăn nói, sự sáng tạo và vẻ bí ẩn. kì lạ của mình.

Em lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ, bạo lực như một đứa con trai, nhưng thật ra em cũng rất yếu đuối và cần được che chở
Em sống hết lòng với bạn thân và gia đình, dù có là bạn bình thường hay những người xa lạ, em cũng đối xử chân thành bằng cả trái tim. 
Em luôn lạc quan trước mọi chuyện, luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho những người xung quanh, mặc kệ lúc đó em cũng đang dậy sóng trong lòng. Em lí giải rằng : "Cả đám buồn thì ít nhất phải có 1 người bình thường để còn động viên, an ủi chứ. Rủ nhau buồn hết có mà đi tự tử à?"

Tuy nhiên ai cũng bảo em là chúa lạnh lùng trong chuyện tình cảm. Em xếp thứ tự cho tình yêu đứng thứ 5 sau bản thân, gia đình, bffs và âm nhạc. Em yêu bằng con tim nhưng dưới sự hướng dẫn của lí trí. Em đùa giỡn với trái tim của mình bằng cách đặt ra những phép thử kì lạ cho tình yêu rồi sau đó chính em vướng vào cái bẫy mình đặt ra và em đau khổ tìm lối thoát.

Em có thể nhanh chóng cảm thấy thích một người cực kì mà không lâu sau đó em lại thấy chán. Bởi thế nên những ai thường xuyên nghe em tâm sự về các ca "bệnh tim do sét đánh" của em đều cảm thấy bối rối do"Tình yêu của em như những cuộc cách mạng, cái này nối tiếp cái kia" khiến họ rối loạn vì không thể nhớ và hình dung ai là ai trong các cái tên em nhắc đến.
Em có thể cùng lúc yêu một người, thích một người và quan tâm người khác nữa.
Hoặc em từ chối thẳng thừng một ai đó tỏ tình với em nhưng em không thích người đó, bất chấp người đó có nói bao nhiêu lần, thậm chí cứ nói dai còn làm em thêm ghét.
Yêu hoặc có tình cảm với Bảo Bình, người sẽ có cảm giác như mình đang sở hữu một người của công chúng, nghĩa là tình cảm của em san sẻ đều cho mọi người xung quanh chứ không riêng một ai. Em không thích hợp với những người hay ghen.

Cũng do đó nên ai cũng nói rằng em đểu, em quên mất rằng tình cảm cần có sự chung thủy, em đùa giỡn chính em đã đành mà còn làm tổn thương trái tim người khác. Có mấy ai biết rằng khi một ai đó đề nghị đến với Bảo Bình, em đều nói thẳng ra hết những thiệt thòi mà họ phải chịu, những người em đang để ý, ..v ..v... Nhưng ít ai quan tâm đến cảnh bảo đó và thường thì em cũng không quen những ai đến với em, trừ khi là em tự tìm đến họ, có tình cảm với họ trước.

Một khi có tình cảm với ai rồi, em sẽ không ngại thể hiện cho người đó thấy, và em sẽ luôn làm mọi thứ tốt nhất cho người ta. Trớ trêu thay những người ấy không bao giờ để ý đến em, họ chỉ là tình cảm đơn phương của em, dù em biết rõ điều đó nhưng em không thể quên được họ, cứ thế họ luôn ở mãi một góc tình cảm trong tim em.

Như bao người bình thường khác, em cũng có khuyết điểm.
Em ích kỉ lắm. Em tự cho mình cái quyền không quan tâm người khác, nhưng chỉ cần người đó cũng "cho em ăn bơ" là em sẽ chán ngay.
Em khó tính như một cô công chúa đỏng đảnh. Em không chịu người khác thiếu quan tâm em, nhưng ai quan tâm em quá mức, hay luôn hỏi em những câu hỏi dạng "ở đâu, làm gì, với ai..." cũng làm em thấy mất tự do, và em lặn mất
Em nóng như trời Sài Gòn mùa hè và cứng đầu cực kì. Trong một cuộc tranh luận, em ít khi nhận sai, ai làm phật ý em hay làm điều gì đó em không hài lòng, em sẽ không kiêng nể mà nói thẳng ra. Đôi khi tính cách này dẫn em đến với không ít rắc rối.
Em rất bừa bộn. Là con gái nhưng không ngăn nắp như bao đứa con gái khác mà luôn phải có những thứ lộn xộn trong thế giới em, và những thứ ấy phải do chính tay em tạo ra, nếu ai bước vào làm lộn xộn hay dọn gọn cái góc bừa bộn của em, em sẽ làm ầm ĩ lên.
Em cởi mở, hòa đồng nên ít khi giận ai, mà một khi đã làm em ghét thì khó có thể lấy lại cái nhìn tốt ban đầu. Nhất là với những người em thích, nếu không có cảm tình với em thì từ chối thẳng, đừng nên nói những câu nói hoặc làm những hành động gây tổn thương đến em, em sẽ không để họ yên ổn mà phải dằn vặt và hối hận vì việc của mình (cũng bởi em yêu nhất là bản thân mình)!

Em vẫn còn cơ số những thứ tốt và xấu khác, những mảng đối lập nhau khác.
Để khám phá hết một cô gái Bảo Bình chính gốc như em cần khá nhiều thời gian, công sức và lòng can đảm
Con người của em, Bảo Bình trong em luôn là một ẩn số đối với em, và cả những từng tiếp xúc với em...

From XN with love ♥


Thursday, July 12, 2012

Đà Lạt tình cờ

P/s : Hãy đọc nó như những mảnh tin nhắn

♥♥♥

From : Kim
To : Lyn
Ta đang ở Đà Lạt, 1 tuần nữa sẽ về. Xin lỗi vì ta đi mà không nói với mi lời nào. Ta đang muốn thử cảm giác du lịch bụi 1 mình :D Nhưng mi đừng lo, ta sẽ thường xuyên mess về cho mi nhá. Cya"

From : Andrew
To : Harry
Tớ đang ở thành phố được mệnh danh là nước Pháp thu nhỏ của Việt Nam. Thật sự là nó đẹp hơn trên Lonely Planet miêu tả gấp nhiều lần cậu ạ. Đấy, cậu hối hận khi không chịu đi cùng tớ đến cái nước nhiệt đợi bé tí" này chưa?

From : Kim
To : Lyn
Lang thang 1 mình cô đơn thật. Đã là 9 giờ tối rồi. Trời đang lạnh hơn nhưng những con đường vẫn đông đúc người qua lại. Ta đang ngồi ở Lang's Farm nhâm nhi cacao nóng. Sài Gòn hôm nay thế nào hả tình yêu?

From : Andrew
To : Harry
Tớ đã đi hết 1 vòng chợ Đà Lạt rồi, nhộn nhịp và bán nhiều đồ lắm. Tớ ăn thử nhiều món lạ, ngon cực kì mà lại chẳng mắc tiền chút nào. Tớ dám chắc cậu mà ở đây sẽ thích mê món bánh tráng nướng bếp than cho xem. Bây giờ tớ vào 1 quán nào đó ngồi nghỉ mệt đây.

From : Kim
To : Lyn
Tình yêu ới...không gian lúc này như ấm lên khi cậu ấy bước vào. Là 1 anh chàng mắt xanh da trắng nhé, mặt baby , tóc JB, mặc T-shirt đỏ với jeans..ôi...Đau tim quá!!! :">

From : Andrew
To : Harry
Cô gái ấy ngồi 1 mình, lạc lõng trong khung cảnh toàn tình nhân của quán coffee. Cô ấy không đẹp nhưng lại có gì đó hay hay khiến tớ không thể rời mắt. Là làn da rám nắng sporty, tóc gợn sóng bồng bềnh trông vừa lạ vừa dễ thương. Nhưng ấn tượng nhất là đôi mắt to tròn, trong veo mà tia nhìn rất sắc. Chết rồi..hình như tớ đã bị trúng tên rồi.

From : Kim
To : Lyn
Ta muốn làm quen với cậu ấy quá. haizzz..chẳng hiểu sự cam đảm thường ngày của ta đã bay đâu mất rồi. :( À, hóa ra đâu phải chỉ có mình ta "tự kỉ" như mi bảo. Cậu ấy hình như cũng phượt Đà Lạt 1 mình đấy. Bằng chứng là nãy giờ cậu ta ngồi kia có 1 mình đó thôi. Ta đã chụp lén cậu ấy 3 tấm hình, sẽ để làm hình nền điện thoại luôn. Vậy là lúc nào ta cũng có thể nhìn thấy cậu ấy, hí hí. Giá như giờ này mi đang ngồi đây với ta để cùng bàn tán và "gầm rú" nhỉ

From : Andrew
To : Harry
Cô ấy chăm chú vào chiếc điện thoại trong tay rồi chợt bật cười, nụ cười tinh khiết nhất tớ từng thấy. Khi tớ về sẽ khoe cho cậu xem tấm hình tớ chụp lén lúc cô ấy không để ý, rất đáng yêu. Dám cá cậu cũng sẽ mê mệt cô nàng và lập tức bay sang Việt Nam cho xem :P

From : Kim
To : Lyn
Chết rồi huhu .. giờ ta mới phát hiện la khi nãy quên tắt flash, hi vọng cậu ấy không biết. Cái tật hậu đậu của ta hại chính chủ rồi. Ta phải nhanh chóng đi thôi. hic hic.

"Tạm biệt cậu, "Mắt xanh da trắng", cám ơn cậu vì 1 buổi tối tuyệt vời"

From : Andrew
To : Harry
Cô ấy đi rồi, Tớ muốn chạy theo làm quen quá mà không đủ can đảm..:( đành thôi vậy.

"Tạm biệt cô gái Việt Nam"
♥♥♥

From : Kim
To : Lyn
Mưa xuân lất phất rơi làm tăng thêm cái buốt của Đà Lạt. HÔm nay ta quyết định dành cả ngày đi bộ quanh hồ Xuân Hương - việc mà ta muốn làm lâu rồi nhưng chưa làm được. Không khi thiệt trong lành và dễ chịu

From : Andrew
To : Harry
Tin được không Harry? Hình như cô gái Việt Nam ấy vừa bước ngang qua tớ. Tớ nên làm gì đây?

From : Kim
To : Lyn
Hôm nay may mắn quáaaaa. "Mắt xanh da trắng" vừa đi ngang qua ta đó..aaa..

♥♥♥
From : Kim
To : Lyn
Tèn ten...Ta đã chinh phuc được Lang Biang bằng chính đôi chân của mình nhé..kaka..Mi còn dám nói ta mèo lười vận động nữa không tình yêu? Giờ ta đang chuẩn bị đốt lửa trại và ăn thịt rừng. Mi đang làm gì vậy?

From : Andrew
To : Harry
Hương vị của rượu cần lạ lắm. Rất nồng và ấm. Cậu có muốn thử không Harry? haha. Tớ ra chơi lửa trại và nhảy múa với những người dân tộc đây

♥♥♥

"Hơ. Cậu ấy đang nắm tay mình. Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Chỉ là trò chơi thôi mà. Hên là trời tối chứ nếu không cậu ấy đã thấy mặt mình đang đỏ bừng như gấc rồi. Ước gì thời gian đứng yên, ước gì bài hát này dài bất tận..."

"Mình bắt đầu tin vào định mệnh, Thật tình cờ là mình lại đứng ngay cạnh cô gái ấy. Thời tiết đang lạnh lắm nhưng sao bàn tay mình đang nắm ấm áp quá. Cô ấy cười rạng rỡ với mình rất tự nhiên như đã quen nhau từ trước. Ôi..cảm giác như tim mình đang tan chảy"

♥♥♥
_Do you think the campfire is really joyful? I think I'm falling in love with Dalat.
_Ya! I agree with you. Dalat is so romantic and awesome. My name's Kim, I'm Vietnamese, nice to meet you
_I'm Andrew from U.S.A, nice to meet you, too :)
♥♥♥
From XN with love

Wednesday, July 11, 2012

Người “ khuyết duyên vô phận” của tớ

Lần đầu tiên tớ biết đến cậu là nhờ một trong các “vệ tinh” của tớ, trời xuôi đất khiến thế nào mà hắn lại đưa cho tớ FB của cậu với lời giới thiệu “I know a western guy who really handsome. He’s studying with me.”. Tớ lúc đấy cũng chỉ tò mò xem “thằng ku Tây” ấy nó thế nào mà cả con trai còn phải khen nó đẹp. Thế là tớ click vào FB ấy. Và cậu biết không? Tớ đã “đứng hình suốt mấy giây khi nhìn thấy hình cậu và sau đó thốt lên : “OMG!! He’s more than handsome”.. Ngay khoảnh khắc ấy tớ biết rằng tim mỉnh lại một lần nữa dậy sóng.

Tớ vào FB cậu hằng ngày và tải rất nhiều hình của cậu vào máy. Hầu như những thông tin cơ bản ít ỏi cậu đăng trên FB tớ đều đọc đi đọc lại cả trăm lần. Gửi yêu cầu kết bạn cho cậu và ngồi đếm từng ngày, tuy nhiên cậu đã không add lại. Hình ảnh cậu theo tớ đến trường, về nhà, đi chơi, làm việc, len vào những mẫu truyện tớ viết, cả những vầng thơ và những giấc mơ khi đếm về.

Lần đầu tiên tớ cố tình tìm cậu là vào một lần nọ, Mập rủ tớ đến tham quan trường của nó, (cũng là trường cậu). Cả buổi sáng hôm ấy tớ đã rất nôn nao, chỉ mong sao chóng sang xế chiều để chạy nhanh ra quận 7. Tờ bất chấp kỉ luật trường để diện chiếc váy đẹp giống-đồng-phục-trường nhưng không phải, mang một đôi giày cao gót để dáng đi đẹp hơn. Nhưng trớ trêu thay khi đã tới trường cậu, bọn tớ lại không tài nào tìm được chỗ giữ xe, đến khi tìm thấy thì đã trễ, cậu vừa về mất. Lần thứ 2 là một ngày gần tết Nguyên Đán, tớ cùng Penny tung tăng ra crescent coi phim và dự định chiều hôm ấy sẽ đón Mập cùng đi ăn gần trường cậu. Tớ diện ngay cái váy mới mua hôm trước, kẻ mắt, son môi, đi giày cao gót, nói chung là làm tớ xinh lung linh. Tuy nhiên lại một lần nữa tớ trễ. Khi tớ từ crescent mall qua trường cậu thì cậu lại về mất từ lâu.

Ngày mùng 2 tết đẹp trời cũng chính là ngày tớ tình cờ tìm ra kênh youtube của cậu. Tớ đã sướng lân lân và khoe um sùm với nàng chị họ - tình yêu mười mấy năm của tớ. Tớ dành cả nửa ngày tết hôm ấy để xem hết 26 video cậu làm (bây giờ con số ấy đã tăng lên rồi, tất nhiên!) Và dành thêm những ngày hôm sau, hôm sau nữa để xem đi xem lại những cái clip ấy. Những ngày phụ gia đình tớ bán Tết, bận luôn tay luôn chân hay tung tăng cùng các anh chị họ đi chơi tớ cũng chỉ nghĩ đến cậu, Sam Tsui và One Direction!

“Khách mời không thèm tới,
Không mời lại dừng chân”

Đó là lần đi xem Soundfest. Thật ra thì từ đầu tớ lưỡng lự không biết nên đi hay không vì tớ không thích nhạc hàn  (lúc đó tớ tưởng show đó toàn nhạc Hàn), nhưng Mập lại rủ đi cùng cho vui, thế là okey, tớ đi đại vậy, đi cho có tụ với Mập. Khi tớ đang rủ rượi tơi tả vì màn thác loạn ở đấy thì bỗng dưng cậu từ đâu tiến  lại đứng cạnh tớ. Trời! Tớ có nằm mơ không? Là cậu thật ư? Tớ lại đứng hình  mất vài giây và sau đó quay sang Mập la um sùm “Trời ơi…nó đẹp quá mày ơi!!! Đẹp hơn cả trong hình…), mặt tở đỏ lựng lên, tim đập loạn xạ, miệng thì cứ cười toe toét. Thế đấy! Lúc ăn diện, chuẩn bị thì không tài nào gặp được cậu, còn lúc tớ đang tơi tả, kém xinh và nghiệt ngã hơn hết là tớ đang đi với trai khác thì cậu lại xuất hiện.
Vô tình trong lúc nhảy, tớ đụng trúng tay cậu một cái, khoảnh khắc ấy thoáng nghĩ nếu không có trọng lực giữ lại chắc tớ đã bay thẳng lên mây.

Nhưng mọi thứ đều có giới hạn. Cậu thì cứ lẳng lặng tóm lấy tim tớ nhưng lại không cho tớ cơ hội để một lần chạm vào cậu. Cậu đẹp và ý thức được điều đó nên cậu kiêu căng, cả những cô nàng nhà giàu, tài năng, xinh xắn cùng trường mà cậu còn không thèm để ý đến thì huống hồ là tớ, đứa chỉ gặp mặt một lần, đã vậy có thể trong mắt cậu lúc ấy, tớ chỉ là ai đó xa lạ trong hàng ngàn người xem nhạc hôm ấy thế nên tớ quyết định chỉ xem cậu như một ngôi sao, chỉ có thể ngắm nhìn, theo dõi nhưng không thể với tới. Dù mỗi khi vô tình t hấy tên cậu hay nhìn thấy hình cậu thì tớ lại thấy vui vui, cũng lại mơ mộng nhưng tớ đã có thể điều khiển tình cảm của mình, cậu ạ.

Tạm biệt nhé người  “ khuyết duyên vô phận” của tớ, luôn nhớ cậu.

From XN with love