Sunday, November 8, 2015

Một đêm cạnh thiên thần




Đó là một ngày tháng tám dịu dàng.

Chẳng hiểu sao cả đêm qua tôi đã thao thức suốt và không thể nào ngon giấc, dù người đã kịp rã rời sau một ngày dài rong chơi. Tám giờ sáng, hắn vẫn vùi mình vào chăn, gương mặt an nhiên, môi nhếch thành một nụ cười, còn tôi không khỏi ngăn mình tự hỏi hắn đang mơ gì? Liệu rằng tôi có diễm phúc được xuất hiện trong câu chuyện viễn tưởng mà hắn đang nhìn thấy?

Tôi trở mình và dán mắt nhìn hắn đang say sưa. Từ góc này, hắn đẹp đến ngạt thở. Như thể các vị thần đã nhân một ngày rảnh rỗi mà nhào nặn ra hắn bằng cách tính toán thật kĩ từng đường nét của mắt, mũi, miệng sao cho thật hoàn hảo rồi gắn lên gương mặt theo một tỉ lệ cân xứng nhất. Tới độ tôi phải tự nhéo má mình một cái thật đau, để chắc chắn rằng quả thật có một ngày trong tuổi trẻ ngông nghênh của mình, tôi từng ngồi sau yên xe của gã trai này cưỡi gió đi giữa Sài Gòn thương yêu, dưới bao la sao trời huyên thuyên nói cười. À, cả ấp ủ âm mưu chạy thẳng về Vũng Tàu hóng gió nữa.

Wednesday, November 4, 2015

Chuyện trên những con đường


"Chúng ta là những người lữ khách
Trót lạc lối vào ngõ làng nhớ thương
Ừ thì đêm chia nhau một góc giường
Ngày cùng đường đi bên nhau một đoạn..."

Thuở ngày xưa, trước khi được trôi lang thang qua từng con phố sau lưng anh thì hàng bao nhiêu năm trời em không hề đặt chân lên con đường ấy. Vậy mà sau dạo đó, cứ là có chuyện phải lang thang mãi. Cứ mỗi lần đặt bánh bon bon là lại dáo dác nhìn quanh, lại thấy thấp thoáng đâu đó một bông hoa bưởi trắng muốt chở hủ mật ong sau lưng mình. Lại cho lòng khẽ rung động và da diết một cơn mơ có thật giờ đã kịp tan biến, theo những trận áp thấp của Sài Gòn.

Người mang chút nhớ cho buồn lên ngôi.