Tuesday, December 10, 2013

Viết cho một tối muộn chợt nhớ thành phố lạnh

Thuở nhỏ cứ nghĩ "Chắc Đà Lạt là quê mình" tại vì cứ hay được ba mẹ dắt đi chơi phố núi. Có lẽ được đi từ nhỏ vậy nên trong mình có 1 phần tình cảm dành cho nơi này, như mình yêu Sài Gòn vậy.

Mình thích dạo bước trên những con dốc thoai thoải, luồn lách vào từng cái ngõ hẻm dắt ra chợ, thả bộ dọc bờ hồ Xuân Hương thơ mộng,  rúc vào cái mền dầy cui nghe chuyện ma từ thật tới bịa. Thích gió luồn vào sợi vải hôn lên người rét buốt, chắc nhờ vậy mà da dẻ cứ luôn mịn màng suốt mấy ngày ở đấy.

Bữa sáng ở Đà Lạt, xuống phố gọi 1 tô hủ tiếu nghi ngút khói ăn thật nhanh vì nó sẽ nguội sau năm phút, hay một dĩa cơm sườn nướng thơm ơi là thơm được kèm thêm salad tươi rói và rau cải xào, uống thêm li trà nóng cho ấm bụng, thế là đủ năng lượng để bắt đầu ngày mới. Lên Đà Lạt, mình có thể ăn salad trộn cả ngày không biết ngán, mỗi lần ăn là có cảm giác như ngồi trong cái tủ lạnh ăn rau vậy, người mình lạnh, rau cũng lạnh nốt.
Bữa tối chắc chắn phải xuống chợ uống đậu nành nóng nghi ngút khói, cắn 1 miếng bánh tráng nướng dưới tiết trời se lạnh, văng vẳng bên tai là những bản nhạc trữ tình xưa lắc xưa lơ da diết phát ra từ một cửa hàng nào đó. Ôi! Thiên đường chỉ cách mình vài tiếng đi xe.

Đã có lần từng mong muốn được nắm tay người mình yêu đi dưới mưa phùn Đà Lạt. Tiếc thay, cứ mãi lo theo đuổi đam mê nên đến giờ, chuyện tình cảm vẫn để yên một góc không được đụng. Người ta vẫn bảo người làm nghệ thuật rất lãng mạn và dễ yêu, vậy nên khi đến với thành phố của tình yêu và nỗi nhớ, người ta lại dễ để tim lỗi nhịp hơn nữa. Mình vẫn luôn nhớ về một người xa lạ có duyên chạm mặt nhau trong một quán cà phê vào một tối ở Đà Lạt và cho rằng đó là định mệnh đã sắp đặt để mình thấy người đó, rồi mơ về người đó suốt 3 đêm ở phố sương mù. Mình vẫn tin sẽ có 1 ngày số phận để mình gặp lại anh, mình sẽ bắt đầu câu chuyện với anh như thế này : “Hello my blue eyes white skin guy! When I was a little girl, I saw you in Đà Lạt – my beloved city. Thanks God I found you again.” Chắc là anh sẽ nghĩ mình dở hơi, nhưng đó là những gì mình luôn muốn nói.

Có thể là do mình ích kỉ nhưng mình không thích cái cách người ta đối xử với Đà Lạt bây giờ. Cứ là chặt hết cây để xây nhà làm nơi này bớt xanh và ít lạnh hơn thuở nào. Rồi xe cộ thậm chí còn đông hơn cả Sài Gòn khiến không khí có phần ô nhiễm chả còn tinh khiết như ngày xưa. Không khéo có ngày Đà Lạt mất luôn cái danh hiệu "thành phố không đèn đỏ" quá.

Những kỉ niệm ở thành phố hoa cứ ồ ạt tràn về lấp đầy bộ nhớ. Đà Lạt ơi, hẹn gặp lại một ngày không xa J

Jan 28th 2013 – Viết cho một tối muộn chợt nhớ thành phố lạnh


Saturday, October 5, 2013

Mơ...



Trong giấc ngủ chập chờn của mình, em chợt mơ thấy anh. Khi em thức giấc, chi tiết về giấc mơ đó cũng mờ nhạt mất, duy chỉ một điều vẫn hằn sâu trong kí ức em đó là cuối cùng em đã lạc mất anh. Em cố gắng tìm anh ở mọi ngóc ngách trong cái khu nhà đó, vậy mà vẫn không gặp được. Có lẽ thật sự chúng ta không thể là của nhau, kể cả trong giấc mơ - thế giới của em - mãi mãi

****

Anh nghe em nói về mình như một badgirl chính hiệu sau 1 thời gian không nói chuyện. Trước đó anh vẫn còn bảo em quá tốt, quá hiền mà. Giờ thì em đủ bad chưa anh ?

Anh lại trục trặc chuyện tình cảm. Còn em thì bất cần. Anh bảo "anh thì mong em tìm được thằng nào để yêu tử tế". Chắc khó đó anh :) số em thế nào gặp toàn những đứa ba lơn..chúng nó lợi dụng được cái sắc của em và chắc là bảo yêu em vì số đo vòng 1, vòng 2 của em nhiều hơn là chính em. Em chẳng cần thể loại đó. Người em yêu chả bao giờ để ý em.

****

Hôm nọ, em ngồi trên máy bay thì tự dưng nhớ lại cuộc trò chuyện khuya của hơn 1 năm trước :

_ Em ơi!!! anh đậu đại học rồi!!!!

_woop woop!!! thiệt hả!!! aaaaaaaaaaa..chúc mừng anh. Vậy là thành phi công tương lai nhá!!! anh mà ở đây em thề em sẽ nhảy tưng tưng ôm anh ngộp thở XD

_ummm..yeaaa..anh chưa biết nên làm phi công hay kĩ sư máy bay..thôi kệ..từ từ tính.

_Okie!! được rồi!! em hứa với anh năm sau em sẽ thi đậu đại học nha!!! Em thi HVHK!!! Làm tiếp viên hk rồi qua đó với anh nha!!!
_Um...hứa nha..ráng đi!!! mình sẽ làm chung....anh sẽ làm phi công, còn em làm TVHK..mình bay chung nhaaa
_okieeee anh!!! woop woop...

***

Giờ thì những cuộc nói chuyện thân mật như thế này chỉ còn là tiềm thức. Giữa mình bây giờ có một khoảng cách vô hình lớn lắm anh có nhận ra không? Đâu còn tự nhiên như trước nữa :)

Anh chọn làm kĩ sư máy bay chứ không phải phi công

Em lại tiếp tục dấn thân vào con đường nghệ thuật mình đã chọn và viết lách về thời trang rồi ôm balo đi tứ phía. Chuyện học chỉ là để đối phó với gia đình

Liệu 2 người từng thân thuộc với nhau, từng là một người đặc biệt của nhau có thể quay lại với nhau như xưa không?

Friday, May 10, 2013

Mâu thuẫn

Khi không có thì nhất định phải có cho được
Có rồi lại cắm đầu chạy trốn khỏi nó!
Nhưng mà cũng đúng thôi..
Nước đã đổ ra sàn thì khó mà hốt lại cho đầy.
Đồ vật lúc sở hữu không biết quý, mất rồi thì thấy tiếc
Cũng như con người vậy...
Đã không trân trọng khi người ở bên cạnh thì lúc nhìn lại để hối hận có lẽ cũng đã muộn...

Thursday, April 25, 2013

Trời ơi

Làm ơn cho tôi có cơ hội được nhìn lại anh 1 lần nữa.
Làm ơn hãy cho anh hoặc tôi xuất hiện trước mặt nhau
Ít nhất là xin hãy trả lại cho tôi những kí ức lén lút mà tôi đã có với anh
Làm ơn!

Saturday, March 2, 2013

Con gái của gió và mặt trời nhiệt đới


Có lẽ mình là đứa con của gió!

Bởi  tận sâu trong lòng mình cứ luôn thôi thúc mình phải đi về phía chân trời mới. Thật sự là mình không thể nào chịu được việc cứ bị kìm nén trong 1 khuôn khổ nào đó, bị ràng buộc bởi những trách nhiệm vô hình.

Lúc nhỏ, mình rất hay được ba mẹ cho đi du lịch. Và chỉ biết là mình yêu du lịch, thế thôi. Nhưng bây giờ, mình biết rằng mình không đơn giản chỉ là muốn đi du lịch. Mình muốn phượt, muốn khám phá những cái hoang sơ, những cái đẹp mà trên TV hay các cẩm nang du lịch không thể gột tả hết , muốn cảm nhận nơi mình đi qua bằng trái tim chứ không đơn thuần là đến những chỗ được sắp sẵn trong tour, nhiều người ghé thăm rồi thốt lên “Ờ..cũng đẹp..tôi đã đến điểm du lịch này.”

Thế là tự dưng lại khát khao được đi quá thể. Đi để tạm thời xa lánh Sài Gòn nhộn nhịp mình yêu, Sài Gòn cơm – áo – gạo –tiền của người ta, Sài Gòn đến trường – dạo bát phố - về nhà của mình. Muốn đi để mở mang tầm mắt ra, để biết mình chỉ là hạt cát nhỏ trong sa mạc, một chiếc lá non trong rừng cây, một đứa con gái tuy tầm thường mà không thường chút nào. Đi để trải nghiệm cảm giác là lạ không thể gọi tên khi vượt nắng, vượt gió, vượt gian nan chỉ để đến được nơi mình muốn đến. Đi để biết rằng khoảng cách địa lý chỉ là những con số, để thấy con người tốt xấu thế nào. Rồi sau đó khi trở về sẽ trưởng thành hơn một chút, chín chắn hơn một chút và yêu Sài Gòn, yêu những người xung quanh, yêu cuộc sống hơn 1 chút.

Heraclitus – vị triết gia vĩ đại của Hy Lạp từng nói “Không ai tắm hai lần trên cùng 1 dòng sông”. Tuổi trẻ cũng như thế, không ai có thể có 2 lần tuổi trẻ. Mỗi người chỉ có 1 khoảng thời gian tuổi trẻ như nhau. Vậy nên sao không nhanh chóng làm những điều mình thích khi nhiệt huyết vẫn còn căng tràn, máu liều vẫn còn chiếm 99.9% trong cơ thể ? Cứ cho là mình ích kỉ khi chỉ nghĩ đến việc đi để thỏa mãn cho bản thân mà không nghĩ ngợi đến những người xung quanh. Nhưng biết sao được? Mình không muốn 50 năm sau, có thể mình giàu nút vách đổ tường, cũng có thể nghèo không còn mồng tơi mà rớt, ngồi nhớ về thời tuổi trẻ lại chặc lưỡi tiếc nuối bởi đã sống vì người khác quá nhiều mà để lụi tàn khao khát đi một thời. Khi ấy có hối hận cũng đã muộn vì tuổi già sức yếu thì sao còn chí mà vác balo lang thang ăn bờ ngủ bụi?

Có lẽ cái nguyên nhân dẫn đến mọi cảm hứng làm việc của mình tuột dần đều và bay mất là do sự ngột ngạt của 4 bức tường quanh mình, của những con đường đi mòn vỏ xe máy, những thứ việc như nhau lập đi lập lại khiến mình thấy khó chịu. Thôi thì đành tự vực dậy tinh thần bằng quyết tâm : “cố gắng vào đại học để sau đó rảnh rỗi mà đi làm, dành dụm tiền để thỏa chí phượt, thỏa chí tung hoành nam bắc của mình. Đầu tiên sẽ là ghi dấu chân mình ở Việt Nam, sau đó sẽ vươn ra các châu lục khác.

Mình nghe tiếng tương lai bảo “thế giới đang rộng mở, những nền văn hóa mới đang chờ mình khám phá. Cố gắng lên đứa con của gió và mặt trời nhiệt đới".

From XN with determination and love ♥


Wednesday, February 13, 2013

Chẳng qua là....

Mùng 1 tết năm Thìn, em từ chối thẳng thừng lời tỏ tình của 1 cậu bạn người Đài Loan...
Mùng 3 tết năm Tỵ, em quyết định dứt khoát làm điều mình thích, không ràng buộc mình nữa...
Em vô tình hay cố ý đã làm những người quý mến em đau lòng, riêng em lại vô cảm trước họ...

Chẳng qua là do em quá yêu em nên không thể nào yêu ai hơn nữa.
Chẳng qua là do em ham làm việc hơn ham yêu.
Chẳng qua là do em cứ luôn chờ 1 người...mà em cũng không chắc là ngày chung đôi có đến..

Em thích bày trò chơi mỗi khi chán và ai cũng có tiềm năng trở thành món đồ chơi của em
Em sử dụng đầu óc trong công việc lẫn tình cảm vì trái tim em chỉ để loạn nhịp những người tình cờ gặp..
Em sống với phương châm sặc mùi phim hongkong "người không vì mình trời chu đất diệt" nên chả nề hà ai. 1 khi em đã chán trò chơi và muốn thoát, em sẵn sàng nhần Alt+F4 ngay.

Tốt nhất khi đến với em, chỉ nên làm bạn nếu không muốn chuốc họa vào thân...

Friday, January 18, 2013

Cho một người đặc biệt và ngày ảm đạm...

Cuối cùng thì cái ngày em sợ cũng đã đến...
Em đã mất đi quyền được quan tâm anh, quyền nói nhớ anh và quyền để nghĩ rằng anh luôn ở nơi đó chờ em...
Khoảng cách giữa anh và em giờ đã quá xa...Nửa vòng trái đất cũng không vời vợi bằng khoảng cách tim mình...

Đúng như bài hát mình từng thích, ta "Lạc" nhau vào một ngày mùa đông. Cứ thế 2 người đi về 2 phía, lại xa nhau. Em không biết sau này con đường yêu của em và anh có may mắn giao nhau một lần nữa hay không, chỉ biết con đường trước mặt cứ xa tít tắp...
Anh ơi! Có bao giờ anh chợt nhớ em và những ngày vui của ta không? Hay em cũng chỉ như gió, như nắng ấm xứ lạnh, hiển nhiên phải có mặt bên cạnh anh, cho anh ấm áp, dễ chịu nhưng sự tồn tại của nắng, của gió có hay không cũng chẳng là vấn đề gì khi thế giới bây giờ nóng thì vào phòng máy lạnh, lạnh thì có máy sưởi...

Em biết theo luật chơi mà chúng ta đã thỏa thuận thì em sẽ không buồn khi anh có bạn gái và ngược lại, rằng anh có quyền thoát khỏi trò chơi bất cứ lúc nào anh thích. Nhưng tình cảm nó không có tội anh à, có chăng là người làm chủ tình cảm ấy không đủ mạnh mẽ để bảo rằng mình không đau...

Thôi thì hi vọng người mới là sự lựa chọn đúng đắn của anh, anh sẽ không phải buồn hay hối hận trước quyết định của mình.

Tạm biệt anh, người đặc biệt của em...

From XN with love ♥