Monday, May 26, 2014

Gửi 1 thoáng để đam mê đi lạc

Gửi 1 thoáng để đam mê đi lạc
(Xem mình còn thiếu gì trong hành trang chạm đến ước mơ

Em hôm nay vẫn còn là cô gái tuổi 19 ngây thơ, hồn nhiên với biết bao nhiêu tham vọng, thời gian và thế sự vẫn chưa tác động được em. Nhưng 10 năm sắp tới khi em bước đi trên con đường nghệ thuật xa hoa đầy những cám dỗ và cạm bẫy, liệu rằng em có còn giữ nỗi những tinh khiết như bây giờ ? Hay rồi cũng sẽ như bao người là ác quỷ mang đôi cánh thiên thần sống giữa thênh thang hào quang, danh vọng ?

Yêu xa

Trong các mối quan hệ yêu xa, người ta thường đổ lỗi cho khoảng cách địa lí đã giết chết cuộc tình vừa chớm hoặc tình lâu năm khi đường chung bỗng hóa 2 ngã. Nhưng sự thật khoảng cách nó vô tội bởi thời bây giờ quá hiện đại, bạn có thể nhìnthấy sự thay đổi của một người qua từng ngày, nghe giọng nói của người ta qua điện thoại hay hàng trăm cái phần mềm trò chuyện như Skype, Viber, Zalo hay Line..v..v..Chỉ cần còn nhớ nhau là còn yêu.

Thật ra, nguyên nhân chính dẫn đến kết cục buồn đó lại là thời gian. Khi người ta quá bận bịu chạy theo cuộc sống của mình, đến độ quên mất người còn lại, thời gian nói chuyện với nhau, nghĩ về nhau còn không có thì kiểu gì tình cảm cũng nhạt dần, rồi bao nhiêu công sức xây dựng sự khắng khít cũng sụp đổ, khi sợi dây liên kết tim của 2 người bị đứt, chắc chắn đường nào cũng xa nhau.

Kể cả trong gia đình và tình bạn, dù thân thiết tới đâu mà không thường xuyên liên lạc hay nghĩ về nhau ít nhất vài phút trong 1 ngày thì sẽ nhanh trở nên ngượng ngùng và đẩy nhau xa dần khỏi cuộc sống của mỗi người thôi...Mà đã là bạn thân, là người thân còn không níu nhau được thì huống hồ là người thương, Người bên cạnh mình chẳng được bao lâu ?

Thời gian là thứ nguy hiểm. Biết tận dụng nó bạn sẽ có mọi thứ mình muốn. Không làm chủ được nó, mãi mãi bạn cũng chỉ là cái bóng mờ nhạt, là con người bình thường chả có gì nổi bật, bạn sẽ bị lẫn trong hơn 7 tỷ người ngoài kia.

Saturday, May 3, 2014

Em bị điên, em tin vào định mệnh.

Hoạt bát thế nào, lanh lợi ra sao thì trước mặt người em say nắng em cũng chỉ là một đứa con gái.

Em thích viết văn nên trong đầu em, mọi thứ diễn ra thật dễ dàng, tình huống nào cũng có thể xảy ra theo ý em muốn.. Tuy nhiên khi đối diện với thực tại thì em là con hến biết đỏ mặt. Em nghĩ mình sẽ nói với người thật nhiều chuyện, nhưng sự nói được gì đâu.

Em bị điên em cứ tin vào định mệnh. Làm quái gì có định mệnh chứ. Mộng mị cũng chỉ là tập phim chiếu trong vô thức lúc mình say ngủ. Con người ta cứ thích những thứ không thể có, phải vậy không? Em tự hỏi nếu thời gian có quay trở lại 3 năm trước, liệu em có dám lấy hết can đảm mà chạy đến chào anh, hay ít nhất là nhìn thẳng mặt anh mà cười chứ không phải đưa mắt lén lút qua bàn bên ấy để rồi giờ hối hận. Sau đó, em đã đi qua bao nhiêu chuyện tình, say nắng thêm cả tá người, mà những kí ức lén lúc với anh em vẫn không xóa được, vẫn giữ hình anh bên mình, như thói quen với một người xa lạ.

Người dưng

Bâng khuâng đem lòng nhớ người dưng
Ai kia cố ý hay vô tình
Đánh rơi nụ cười một tối lạnh
Sưởi ấm Đà Lạt lẫn tim em

Muốn nắm tay anh siết nhẹ nhàng
Ôm anh thật chặt thỏa yêu thương
Hôn anh như chỉ ta tồn tại
Dù trong phút chốc lại xa người.

Chẳng muốn anh làm người yêu đâu
Hãy cứ là hai người xa lạ
Cho nhau kỉ niệm, giữ khoảnh khắc
Để mình nhớ nhau sẽ tìm về.

Ba năm giữ mãi một hình dung
Người gặp tình cờ giữa phố đông
Là em ngốc, em tin định mệnh
Một ngày đẹp trời hội cố nhân

I'm crazy, I'm a fool, I believe in destiny...

No matter how cheerful and clever I am, standing in front of you, my crush, I'm just a girl.

I love writing. Everything on my mind are in pink, any situation can happen the way I want. But when It comes to real-life, all I can do is being shy and blushing. I think that I would talk to you about everything. But the fact is I can't spell a word.

I'm crazy, I'm a fool, I believe in destiny. Ridiculous! There is nothing called "destiny". A dream is just a movie that broadcast when you are unconscious. People like things that they can't have, aren't they? Sometimes I wondered if we could turn back time, would I come and say "Hi" to you ? Or atleast looking at your eyes and smiling instead of peep at you from my table which causing the regret of me everytime I think about you. After that day, I had some relationships, falling for many people but the slealth memories I had with you, I still can't earase it. I still keep you snap in my wallet, sometimes recall the memories like a habit with a stranger...