Sunday, April 19, 2015

Có cơn gió đã ùa vào đời anh như vậy


1. Anh gọi cô là "Cơn gió nhỏ", bởi cái cách cô ùa vào đời anh mới thật gọn nhẹ làm sao. Đơn giản là một ánh nhìn xoáy thẳng vào tim óc, rồi chừng như đoán biết được anh đã chếnh choáng say, cô nhoẻn miệng cười tươi như hoa hướng dướng ngày vươn về mặt trời, cô cười với anh. Phải! Là riêng anh chứ không phải mấy gã trai khác trong cái lễ hội âm nhạc hoành tráng hôm nọ, thế là anh chính thức bị bắt hồn. Cũng chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, anh đã gạt hết mọi đắn đo về chuyện có thể mình ngộ nhận, rồi anh sẽ quê thế nào nếu đường đột đến hỏi xin số điện thoại và cô từ chối. Anh can đảm bước đến.

Giờ thì cô nằm đây, khoan thai đọc sách bên cạnh anh đang xem đi xem lại đống tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng về dự án quảng bá thương hiệu sắp tới diễn ra vào ngày mai. Vị trí trưởng phòng marketing ở một công ty đa quốc gia danh tiếng buộc anh phải duy trì các cuộc họp lớn nhỏ gần như là mỗi ngày dù rằng anh đã ngấy đến cổ. Giá như lúc này có thể quăng hết xấp báo cáo thống kê dầy cộp qua một bên và ôm cô vào lòng.

Cô đã bỏ cuốn sách xuống tự bao giờ. Ai lại có thể tập trung cho được khi nằm cạnh một gã tóc vàng nóng bỏng (À anh thì chả cơ bắp chi cho cam, nhưng nằm cạnh anh, cô thấy nóng, nóng hừng hực. Cái nóng không thể xoa dịu bằng quạt gió hay điều hòa.). Đã vậy cuốn sách lại còn về chủ đề thiên văn học. Ơ! Cô đã nghĩ gì khi lôi nó ra khỏi kệ sách khủng của anh vậy trời?! Cô nhìn anh đang nhíu mày chăm chú vào tập hồ sơ ngó thôi đã choáng. Bình thường mặt anh vốn cực kì nam tính, nay lại thêm rõ nét hơn khi Tóc Vàng của cô đăm chiêu suy nghĩ. Như thể anh đang trôi miên man trong không gian bất khả xâm phạm của riêng mình. Chán! Cô khẽ với lấy tay anh lay nhẹ : "Anh ơi, em đói".


Như chỉ chờ có một cú hích, anh dừng việc đang làm lại ngay tấp lự, quay sang cô dịu dàng hôn lên vầng trán thông minh kia rồi lăn vào bếp. Căn hộ nhỏ những ngày cuối tuần luôn đủ sức níu chân anh ở nhà khi cô ghé sang. Anh thích cách cô bất ngờ ôm chầm lấy mình từ phía sau, lúc đang nấu nướng. Anh sẽ nhẹ nhàng cầm tay của cô khi thì cắt rau củ, lúc thì khuấy nồi canh. Còn gì thú vị hơn việc cả hai cùng nhau chuẩn bị bữa ăn theo cách lãng mạn nhất có thể.

"Love me like you do, love me like you do
Love me like you do, love me like you do
Touch me like you do, touch me like you do
What are you waiting for?

Yeah, I'll let you set the pace
Cause I'm not thinking straight
My head spinning around I can't see clear no more
What are you waiting for?"

Bài hit yêu thích phát ngẫu nhiên trên MTV, cô vui miệng ngân nga theo trong vô thức. Cô thích ngắm Tóc Vàng từ phía sau. Tấm lưng trần chuyển động theo từng động tác tay, mồ hôi lấm tấm trên mặt, cả cái cách anh nếm thức ăn cũng làm ai xao xuyến lạ. Bởi đầu bếp đốt mắt người nhìn như thế nên các món anh nấu dù chỉ là cơm trắng trứng chiên thôi cũng cho người ta mùi vị như đang thưởng thức tinh hoa ẩm thực của nhà hàng năm sao danh tiếng. May thay, kiểu người cầu toàn như anh không có khái niệm "Làm qua loa cho có". Một khi anh đã vào bếp thì đảm bảo cô sẽ được bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, no mắt chắc bụng. Càng tuyệt vời hơn khi gã đầu bếp này chỉ ở đây phục vụ riêng cô, còn cho cô tham gia cả "cooking show" của hắn. 

2. _Anh ơi! Khi nào người ta bắt được gió? - Cô hỏi khi cả hai cùng nhau ăn trưa ngoài ban công nắng dịu. Hiếm có ngày mùa hè nào mà trời xanh trong mát rượi như vầy, hẳn là chiều nay trời mưa đổ.  Như những giờ bình yên sắp qua, khi bản chất gây chuyện của cô bắt đầu trỗi dậy cùng câu hỏi chừng như vu vơ ấy.

_Gió thuộc về tự do, không ai sở hữu được đâu em. - Anh từ tốn đáp trả. Vốn đã chuẩn bị tinh thần cho câu hỏi này từ rất lâu bởi anh biết cô ghét cảm giác bị trói buộc thế nào. Cô ranh mãnh, chỉ cần một chút sơ sẩy từ anh, cô sẽ biến mất ngay, thần tốc như ngày cô đến.

_Vậy phải làm sao nếu có người lỡ yêu gió? - Cô chưa chịu buông tha, vẫn đang trên đà tích cực công kích. 

_Chỉ có cách làm mây để cùng gió bay mỗi ngày! - Anh hớp cạn ly cafe, nhìn cô thoáng ngỡ ngàng và nhanh chóng làm mặt tỉnh. Anh biết mình vừa chiến thắng bão ngầm.

3. Cô thật sự giật mình. Trò chơi này cô chơi không dưới 5 lần. Cùng một câu hỏi, cô đã thử lòng đủ những người từng được cô để mắt. Đáng thất vọng thay, họ chỉ dừng lại ở việc bày cách cho cô buộc gió như "Lấy hủ úp gió lại"- Đồ điên, gió hay gián, dế gì mà úp lại là bắt được? Hoặc "Giam cầm gió trong tình yêu nồng nàn của anh" - Thôi dẹp mẹ đi! Người gì vừa sến vừa ích kỉ. Và "Bùm!" cô bay mất. Ấy vậy mà gã Tóc Vàng to gan này dám trộm đáp án từ ngăn kéo trong não cô để đưa ra câu trả lời hoàn hảo mà cô ngóng đợi. Thôi hôm nay tới đây là đủ. Xem như anh vừa vượt qua bài kiểm tra năm phút đầu giờ thời phổ thông vậy. Cuối cùng cũng có một người đủ tinh quái đáng để cô dành thêm thời gian mà đấu trí, anh quả nhiên không làm cô thất vọng. Cuộc vui vừa chính thức bắt đầu.

Thần mặt trời nhiệt đới nheo mắt nhìn về phía ban công có dàn dây leo phủ xanh mướt mắt, nơi đó một cơn gió nhỏ và giọt nắng vàng đang yên bình hòa vào nhau say đắm, ấm áp.

P/s : Cám ơn Chris đã cho em cảm hứng viết nên câu chuyện này.

No comments:

Post a Comment