Monday, April 27, 2015

Ngày gió gặp bão


Em từng tự hào vì mình là một cơn gió không ai có thể sở hữu được, tự do tự tại chẳng màng cảm xúc của ai, chỉ biết bản thân vui là được. Cho đến ngày cơn gió nhỏ gặp một trận bão lớn.

Tuesday, April 21, 2015

Cậu không hiểu đâu cơn cảm nắng nhỏ


Áo ơi xa quá, Việt đợi mong
Người trơ, kẻ nhớ chờ tin trông
Gió cuốn mây bay về xứ lạ
Thương lắm người dưng gợi chút tình

Monday, April 20, 2015

Sunday, April 19, 2015

Có cơn gió đã ùa vào đời anh như vậy


1. Anh gọi cô là "Cơn gió nhỏ", bởi cái cách cô ùa vào đời anh mới thật gọn nhẹ làm sao. Đơn giản là một ánh nhìn xoáy thẳng vào tim óc, rồi chừng như đoán biết được anh đã chếnh choáng say, cô nhoẻn miệng cười tươi như hoa hướng dướng ngày vươn về mặt trời, cô cười với anh. Phải! Là riêng anh chứ không phải mấy gã trai khác trong cái lễ hội âm nhạc hoành tráng hôm nọ, thế là anh chính thức bị bắt hồn. Cũng chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, anh đã gạt hết mọi đắn đo về chuyện có thể mình ngộ nhận, rồi anh sẽ quê thế nào nếu đường đột đến hỏi xin số điện thoại và cô từ chối. Anh can đảm bước đến.

Giờ thì cô nằm đây, khoan thai đọc sách bên cạnh anh đang xem đi xem lại đống tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng về dự án quảng bá thương hiệu sắp tới diễn ra vào ngày mai. Vị trí trưởng phòng marketing ở một công ty đa quốc gia danh tiếng buộc anh phải duy trì các cuộc họp lớn nhỏ gần như là mỗi ngày dù rằng anh đã ngấy đến cổ. Giá như lúc này có thể quăng hết xấp báo cáo thống kê dầy cộp qua một bên và ôm cô vào lòng.

Cô đã bỏ cuốn sách xuống tự bao giờ. Ai lại có thể tập trung cho được khi nằm cạnh một gã tóc vàng nóng bỏng (À anh thì chả cơ bắp chi cho cam, nhưng nằm cạnh anh, cô thấy nóng, nóng hừng hực. Cái nóng không thể xoa dịu bằng quạt gió hay điều hòa.). Đã vậy cuốn sách lại còn về chủ đề thiên văn học. Ơ! Cô đã nghĩ gì khi lôi nó ra khỏi kệ sách khủng của anh vậy trời?! Cô nhìn anh đang nhíu mày chăm chú vào tập hồ sơ ngó thôi đã choáng. Bình thường mặt anh vốn cực kì nam tính, nay lại thêm rõ nét hơn khi Tóc Vàng của cô đăm chiêu suy nghĩ. Như thể anh đang trôi miên man trong không gian bất khả xâm phạm của riêng mình. Chán! Cô khẽ với lấy tay anh lay nhẹ : "Anh ơi, em đói".

Friday, April 17, 2015

Khi giông tố đi qua


Dear Red, 

Em quyết định tình bạn, "tình đặc biệt" của mình và Blue không thể nào cứ thế mà kết thúc được, đã đến lúc phải đối mặt với câu trả lời của hắn, mặc cho ai dè bỉu hay phản đối. Em nghĩ mình phải giải quyết chuyện này như những-đứa-trẻ-trưởng-thành, nghĩa là giận hờn gì cũng dốc cạn lòng cùng nhau cho xong để còn tha thứ.

Và em biết mình đã đúng khi cho tâm trí cái quyền im lặng, nghỉ ngơi để rồi lại mở ra vào đúng thời điểm :) 

Chẳng là duyên thì cố đuổi cũng không chạm được, đã là duyên thì ko phải cứ muốn là dứt.

Love,

Eleanor

Thursday, April 16, 2015

Blue


Dear Red,

Em gọi hắn là Blue vì hắn là nỗi buồn nhỏ. Em từng nhiều lần đau lòng vì Blue, chua chát khi vô tình người khơi lại chuyện buồn cũ. Nhưng rồi cũng tới cái ngày em nghe họ hỏi chuyện về hắn mà lòng lại nhẹ tựa thinh không. Đến đoạn này em đã biết cắt bớt màu xanh ra bảng màu hòng nhét thêm chút hồng là quyết định sáng suốt nhất đời mình.

Có những sự tan vỡ không chất chứa nỗi buồn mà là sự giải thoát.

Có những cuộc chia tay không hàm nghĩa li biệt, mà là sự khởi đầu.

Có những người không bao giờ gặp, nhưng lại là tri kỉ trọn một đời. Như em, và Red.

Love,

Eleanor Ng.

Lắm lời!


Đó là một trưa Sài Gòn trời nóng oi ả, Tóc Vàng gối đầu trên chân cô khoan thai đọc sách trong khi cô nghịch ngợm đếm xem có bao nhiêu sợi râu lún phún trên cái cằm vuông ấy, miệng hát vu vơ bất cứ một giai điệu nào mà óc chợt nhớ ra. Bất giác, chàng trai buông sách và nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, nghĩ ngợi gì đó. Rồi anh ngước nhìn sâu vào đôi mắt cô đen tròn mà theo anh là vô cùng đáng yêu, dù cô cứ luôn mè nheo muốn anh bảo "Trông mắt em thật sắc sảo". Nhưng ánh nhìn ấy vẫn ẩn chứa một cái gì đó hoang dại, khó nắm bắt khiến anh không khỏi ám ảnh mỗi khi nghĩ về.

Wednesday, April 15, 2015

Sài Gòn mưa


Sài Gòn mưa rơi, em lạc lõng
Phông xám xịt người nối người chạy mưa
Phông trắng - đen người cô đơn hoang vắng
Lọt gọn thỏm giữa lòng gã tịch liêu

Gió đưa mây chi cho vai run lạnh
Rồi thì người có tìm được nhau đâu!
Ngọc khẽ rơi vương tóc người trai lạ,
Sài Gòn ơi, sao cứ mãi mong chờ?

Độ hai mươi con người ta hoang hoải
Chưa chịu lớn nhưng còn bé bỏng đâu
Tự mắc kẹt trong bao luồng suy nghĩ
Em là ai? Rồi em sẽ là ai?

Ngày trời ban mưa đầu mùa lất phất
Góc quán quen chìm đắm vào thinh không
Dừng hoang mang em muốn mình kiêu hãnh
Gắng rèn tâm rồi đây hóa phượng hoàng.

Tuesday, April 14, 2015

Hóng gió

I do not own the picture

Cuộc họp kết thúc muộn, em dọn nhanh đồ đạc và xách giỏ ra khỏi tòa cao ốc được xem là biểu tượng của thành phố với một tinh thần không thể nào mệt mỏi hơn dù lớp điểm trang trên gương mặt vẫn chưa nhòe, dáng đi vẫn giữ vững phong thái kiêu hãnh và tay vẫn giữ chặt điện thoại trả lời cuộc gọi vừa nhận.

Hắn ngồi đấy, trên con AB màu đỏ, mũ bảo hiểm moto ôm gọn lấy đầu chỉ chừa lại vài sợi tóc vàng tiệp màu bộ râu quai nón không thể nào ngầu hơn. Trông thấy em, hắn nhìn một lượt từ đầu đến chân dò xét như thể em vừa rớt xuống từ một hành tinh nào đấy hay dở chứng lấy đầm ngủ mặc ra đường. Một giây...Ba giây..trôi qua, em và hắn cứ đấu mắt như thế. Đến giây thứ 5, em đã băng qua được bên kia đường, tiến gần về phía hắn, em nhoẻn miệng cười, điều mà trước đây chưa bao giờ em làm khi bị người khác dán mắt vào mình như vậy. Cơ mặt hắn giãn ra để khóe miệng cong lên thành một nụ cười không rõ nét. Một gã trai lạ.

Mọi chuyện sẽ chẳng để lại luyến lưu nếu như lúc em đi sượt qua hắn vào bãi lấy xe, gió kia không mang cái mùi Armani vô cùng nam tính ấy thả vào không khí bao lấy em, quanh quẩn bên em. Hương cứ ngào ngạt, người cứ xao xuyến. Giá như không phải về nhà để tiếp tục làm việc, em đã thong thả đứng lại...ừ...hóng gió :)

Thursday, April 2, 2015

Desire!

Tuổi 20 của em là những hoài bảo xa xăm, là mơ về một vùng đất mới cách xa nơi này nhiều lắm, sống ở đất khách quê người, bắt đầu từ con số 0 tròn trĩnh và cắm đầu vào chạy đua cùng thời gian, cùng những con người tài năng khác và thách đố chính bản thân tìm ra ngưỡng chịu đựng của mình để cố gắng thêm số 1 ra trước số 0 hoặc thêm nét vào để nó thành số 8 hoặc 9.

Wednesday, April 1, 2015

Say nắng tuổi 20

cre : pinterest - I do not own the picture

Giá như hắn quay lại và đặt lên môi em chút nồng nàn bằng tất cả đam mê.

Giá như đêm đó, hắn đã siết chặt tay em lâu hơn nữa để em níu lấy chút hơi ấm mà sưởi lấy sự giá lạnh của con tim.

Giá như hắn bảo em đợi, em cứ thế sẽ chờ mà không hỏi thời gian, cho đến khi đạt ngưỡng giới hạn.