Thursday, July 19, 2012

Đầu tiên và mãi mãi

Người ta thường nói: "Người bạn thích đầu tiên luôn để lại nhiều ấn tượng tốt và bạn sẽ nhớ hoài người ấy"
Tớ cười khẩy: "Xời, chuyện tầm phào!"
 ♥♥♥
Tớ vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cậu là năm lớp 3, cậu là bạn thân của ông anh họ tớ. Tớ gọi cậu là Hoàng Tử, vì tớ rất ngưỡng mộ vẻ ngoài dễ thương của cậu, rất hiền và thư sinh cứ như hoàng tử đẹp trai trong những cậu chuyện cổ tích nội kể. Ngược lại, tớ thì như con trai vậy : quả đầu "sinh đôi" với anh họ (tức là 2 anh em cùng chung kiểu tóc đó mà), tính tớ "hổ báo nhất trường mẫu giáo", nổi tiếng cực kì với chiến tích cầm đầu 3 đứa con gái khác đi đánh 10 anh lớp 5 và tạt một li nước vào mặt tên dữ nhất vì cái tội nó dám lêu lêu tớ và rủ "đồng bọn" chọi nước đá vào tớ vô cớ; tớ nổi bật với các phong trào thể thao hay đội nhóm trong trường, lên sân khấu của trường để hát hò như đi chợ. Vậy mà khi đứng trước cậu tớ thay đổi 180 độ : hiền thục, ít nói và rụt rè biết bao nhiêu. Tớ chỉ dám nhìn lén cậu từ phía sau, để mỗi khi cậu nhìn tớ, tớ lại giật mình và cúi gầm mặt xuống. Tớ cứ ngưỡng mộ cậu trong âm thầm mà không ai biết, kể cả nhóm bạn thân của tớ cho đến hết những năm tiểu học.
 ♥♥♥
Lên cấp 2, cậu và tớ học kế lớp nhau. Có những buổi trưa lớp 6, do ba mẹ cậu đi làm, mà nhà cậu lại xa nên cậu phải ở lại trong trường, tớ đã gạt sang một bên giờ nghỉ trưa ở nhà ít ỏi, bất chấp nắng nóng đổ lửa hay mưa to vật vã đi học sớm tận 2 tiết chỉ để nhìn cậu cười với tớ khi thấy tớ từ xa, tìm đủ mọi chuyện để nói với cậu, những câu chuyện vu vơ không đầu không đuôi...tớ cứ sợ cậu ở 1 mình sẽ buồn. Một lần nọ, cậu vô tình đọc nhật kí tớ viết về cậu và những mặc cảm của tớ, tớ nghĩ cậu đang thích cô bạn cùng lớp xinh xắn trắng trẻo, hiền như cục bột. Tớ sợ cậu đọc xong và biết tớ thích cậu, cậu sẽ ngại và không thèm chơi với tớ nữa. Nhưng cậu chỉ cười  và bảo rằng cậu  xem cô bạn ấy như một người bạn bình thường, đã thế còn đòi làm người quản lí nhật kí của tớ, mỗi khi viết gì phải cho cậu đọc cùng. Tớ vờ phụng phịu bảo rằng "nhật kí thì làm sao mà cho người khác đọc cùng được?"  Nhưng thật sự tớ vui lắm, cứ nghĩ rằng cậu cũng thích tớ nên mới thế. Chỉ một cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt cậu dành cho tớ, với tớ lúc ấy cũng như vừa nhận được món quà to lớn lắm, làm tớ cười cả ngày .
 ♥♥♥
Tớ đã nghĩ như thế với tớ là quá đủ. Tớ không cần phải chính thức nói cho cậu nghe rằng tớ thích cậu để làm gì (cậu đã biết thì nói có thừa lắm không? Vả lại tớ không không đủ can đảm để nói). Thế nhưng vào một ngày năm lớp 8, tớ nghe tụi trong lớp bảo rằng cậu có bạn gái, là cô bạn cùng lớp với cậu có gương mặt như búp bê xinh ơi là xinh, rằng cậu và cô bạn đó thật là đẹp đôi vì ai cũng đẹp và học giỏi. Tớ thấy như xung quanh bỗng trở nên trắng xóa, như cái không gian màu hồng vui vẻ bao quanh lấy tớ suốt 5 năm qua chỉ là những bức màn treo tạm lên vách tường, chờ đến thời điểm thích hợp nó sẽ rơi xuống. Tớ đã khóc rất nhiều, rất nhiều. Mỗi lần nhìn thấy cậu và cô bạn ấy đi cùng nhau, tớ lại đau lòng và nước mắt lại khẽ tuôn dù cho tớ cố bảo mình cứng rắn lên và không được phép khóc. Tớ cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Có lẽ do tớ đã hi vọng ở chúng ta quá nhiều, nên khi về lại với thực tế tớ đã bị shock.
 ♥♥♥
Sau sáu năm mong ước thì lên lớp chín tớ cũng được học cùng lớp với cậu Tuy nhiên trời thật biết trêu ngươi khi lúc ấy cậu vẫn đang có bạn gái, còn tớ cố gắng thôi không nghĩ về cậu nữa bằng cách thích những người khác. Nhưng chỉ mình tớ biết rằng tớ không thể làm việc đó bởi mỗi khi nhìn cậu, tớ vẫn thấy nhói lòng. Cái hôm tớ biết được cậu lặng lẽ khóc vì chia tay với bạn gái và cô bạn ấy đến với cậu bạn hotboy lớp mới, tớ đã  giận điên lên và lại khóc òa vì biết câu đau như thế nào. Tớ nghĩ rằng nếu tớ mà là cô bạn ấy thì không bao giờ làm cậu khóc đâu. Thế đấy, tình cảm cho cậu có thể giảm đi một tí nhưng nó không hề mất.
  ♥♥♥
Bây giờ, chúng ta lại cùng nhau vào chung trường cấp 3, tớ đã thay đổi rất nhiều : tớ không đi đánh nhau ì đùng như thuở bé, không quay mặt đi mỗi khi cậu nhìn tớ nữa mà thay vào đó là kêu réo cậu um sùm từ xa rồi cười tít mắt, vẻ ngoài đã ra dáng một đứa con gái chứ không còn là con nhóc ngày nào, tớ cũng say nắng nhiều người. Ấy vậy mà  sao tớ vẫn không thể ngăn ánh mắt tớ dõi theo mỗi khi nhìn thấy cậu, tâm tớ vẫn nghĩ đến cậu vào một thời điểm bất chợt nào đó và tự cười mình:

_CHUYỆN TẦM PHÀO ấy thật không tầm phào tí nào :)

From XN with love ♥ 













No comments:

Post a Comment