Sunday, October 12, 2014

Lưng chừng...

Lưng chừng cũng như một nụ hôn lơ lửng, mặt đã gần kề nhưng môi vẫn không chạm, nó tạo nên thứ cảm xúc vừa kích thích vừa bức bối.

"Tình là sợi nhớ, nhớ nhớ nhớ ra tình đầu chưa nguôi"

Với những người yêu tự do thì việc có một mối quan hệ "trên mức tình bạn nhưng chưa phải là người yêu" có vẻ là sự lựa chọn hoàn hảo nếu muốn có ai đó để quan tâm chăm sóc và lo lắng bên cạnh bản thân, gia đình và bạn thân. Sẽ có một người để nghĩ về mỗi khi bạn rảnh rỗi, ai đó để một người chỉ biết nấu mì gói tự dưng mò xuống bếp làm món gì đó vừa học lỏm trên mạng cho người ta ăn, có động lực, một bờ vai đáng tin cậy để bạn dựa vào và những môi hôn, những vòng tay luôn ở đó cho bạn, không một danh phân nào ràng buộc, đôi bên đều thoải mái với cuộc sống riêng của mỗi người.

Tuy nhiên, mọi vấn đề đều có hai mặt của nó. Nếu như sau khi trải qua một thời gian vui vẻ gắn bó với nhau mà vẫn không đủ khả năng ràng buộc nhau, để đến khi một trong hai người quyết định đơn phương chấm dứt thứ tình cảm dở dở ương ương đó như thỏa thuận ban đầu "Ai cảm thấy chán hoặc tìm được đối tượng để yêu thì có quyền thoát trò chơi", kiểu gì người ở lại cũng đau thắt lòng. Và bằng cách nào đó chắc chắn bạn sẽ không quên được chuyện này. Bạn hình dung được cảm giác đó không ? Cảm giác nhìn người từng gắn bó với bạn giờ đây dành mọi thứ ngọt ngào nhất từng là của riêng bạn cho một người khác. Bạn muốn chạy vụt ra nói gì đó với họ. Nhưng nói gì đây khi trên danh nghĩa, bạn chẳng là ai cả. Đau nhất sau mọi chuyện không phải là đánh mất một người quen thuộc, những dịu dàng quen thuộc mà là khoảnh khắc nhìn họ hạnh phúc bên người mới, bạn khó chịu nhưng lại chợt nhận ra mình làm gì đủ tư cách để ghen, để chửi bới một người không-xác-định-được-vai-trò trong cuộc đời bạn. Sẽ khó gấp đôi để quên một thứ hạnh phúc lưng chừng kì lạ mà bạn từng có.

Liệu bạn có đủ can đảm để thử một lần lưng chừng như vậy ?


No comments:

Post a Comment