Saturday, October 10, 2015

Tình cũ tơ vương



Bốn giờ sáng,

Hôm qua, mới tờ mờ sáu giờ thôi, em đã đã để lệ nhòa mi cay mà chìm vào cơn ngủ chẳng thẳng thớm. Muốn gào lên mà hỏi anh rằng em đã làm gì sai để anh phải trở về, đối đãi tốt với nhau, cho nhau những nụ hôn xa, những ánh mắt chan chứa tình cảm, trót lời bảo nhớ, bảo thương rồi thì trong chớp mắt lại hất em ra khỏi cuộc sống của anh - thêm một lần nữa - vẫn không có bất cứ lý do nào.

Chơi vơi...

Bỗng dưng sao em trở nên nhạy cảm thế này? Sao lại khóc nhiều vậy? Làm gì, nghe gì, nghĩ gì cũng thấy mắt tự nhiên ươn ướt. Ai mà ngờ được em lại thật sự thương một người mà chỉ gặp nhau qua cái laptop? Mọi người cho rằng em điên, em cũng biết mình chả tỉnh táo. Dân viết lách thì tỉnh thế nào được. Chắc anh cũng nhận thấy sự vô vọng trong chuyện của mình nên vội ôm tim, gói tình chạy trước, lại vô ý làm xước tim em rỉ máu. Rồi giờ nên trách anh hững hờ hay giận mình ngu ngơ, khờ dại? Em đã kì vọng nhiều lắm vào lần quay này. Đã tự nhủ mình sẽ tốt với anh hơn để bù đắp lại cho sự chia li đầu vốn lỗi do em đan tâm kiếm chuyện. Còn nghĩ sẽ chạy đến ôm anh thật chặt và hôn anh thật sâu cho khỏa lấp bao thương nhớ ngày nào đó mình gặp nhau ở sân bay. Nhưng rồi...

Em nhớ anh!

Nhớ cái nụ cười sảng khoái chỉ vì câu nói đùa bâng quơ của em, nhớ cách ai đó ngủ gục bên em, nhớ mấy khi anh đùa dai trêu chọc chỉ để nhìn em bướng bỉnh mà phản kháng. Anh mà ở cạnh bên, chắc em đã cắn yêu cho một phát tội ghẹo người. Ấy mà mình xa quá, anh ạ! Người cứ đồ rằng "Khoảng cách chỉ là những con số", nhưng với đứa dốt tự nhiên như em, hễ cái gì liên quan đến số thì thường làm tổn thương tinh thần. Cho là niềm tin của em đủ lớn để nuôi hi vọng, cũng chẳng thể nói rằng anh sẵn sàng vì em mà vun vén yêu thương, mong ngày tương phùng. Em biết chuyện này sớm muộn rồi cũng xảy ra, chỉ là không ngờ lại nhanh đến như vậy. Yêu là đau mà ai cũng đâm đầu vào. Em mệt mỏi rồi anh. Thân xác đã rã rời, tinh thần tả tơi, tim cũng bầm dập. Ai thèm quan tâm?

Chuyện kể có một cơn gió nhỏ dừng chân chơi cùng gã trai phàm. Ban đầu, cả hai đều vui vẻ bên nhau, cơn gió thổi tan đi những mệt mỏi ngày oi ả của gã, mang nụ cười gắn lên đôi môi xua đám mây xám, ám u. Nhưng ngày êm đềm thì qua mau. Khi nhận ra gió kia khiến tóc đẹp của hắn trở nên rối bời, làm cơn lạnh thêm phần buốt giá, hắn thấy phiền toái! Để rồi một hôm nọ, cứ vậy mà lặng lẽ bỏ đi không một lời giã biệt. Cơn gió đi từ hoang mang đến hiểu chuyện rồi buồn bã hòa mình vào mưa. Lại tiếp tục hành trình của mình, bước trong hoang hoải, đơn độc...

"Con gái của Gió và thần Mặt Trời Nhiệt Đới thì mãi mãi thuộc về tự do".

No comments:

Post a Comment