Saturday, September 13, 2014

Lan man 1

Thời gian là cái máy bào vô hình lợi hại, nó đã làm vơi nhiều những ngây ngô khi xưa, để khi ở ngưỡng trưởng thành, có vài phút rỗi nhìn lại chặng đường dài mình đã đi mới giật mình tiếc nuối thấy bao vô tư vương vãi trên con đường phía sau lưng mà không cách nào nhặt lại, những con người từng rất khắng khít giờ lại xa quá xa, đến mức không muốn tin ngày đó đã thân đến ngưỡng vậy để đỡ cảm thấy bức rứt và tránh cho mình câu hỏi "tại sao lại bỏ bê nhau".

Một chút quan tâm, một chút hơi ấm để trung hòa cái lạnh vốn có chắc không là quá khó để tìm, nhưng tìm hoài vẫn không thấy vì người đúng vẫn đang chu du đâu đó lẫn trong 7 tỉ người ngoài kìa.

Em chờ 



Em Tìm

Em tìm anh trong màu trời sắc biển
Màu biêng biếc của đôi mắt anh xanh
Nhớ da diết ai ngày gió lạnh
Thèm lắm một đôi môi gần kề

Em tìm anh trong vàng ươm màu nắng
Biết bao người hối hả chạy ngược xuôi
Anh ơi có chăng duyên tiền định ?
Người gặp nhau giữa thiên hạ hữu tình.

Màu hồng kia là giấc mơ em đấy
Ngày chung đôi, ta đã thuộc về nhau
Siết vòng tay khẽ thì thầm anh bảo:
"Con đường nào cũng dẫn về tim anh"

Em tìm anh trong trò đùa định mệnh
Em đánh cược bằng cả niềm tin
Mong ủ tim trong luồng hơi ấm
Để tái sinh bao xúc cảm ngủ vùi.

Em tìm anh trong ma trận cuộc đời...

No comments:

Post a Comment