Saturday, May 3, 2014

Em bị điên, em tin vào định mệnh.

Hoạt bát thế nào, lanh lợi ra sao thì trước mặt người em say nắng em cũng chỉ là một đứa con gái.

Em thích viết văn nên trong đầu em, mọi thứ diễn ra thật dễ dàng, tình huống nào cũng có thể xảy ra theo ý em muốn.. Tuy nhiên khi đối diện với thực tại thì em là con hến biết đỏ mặt. Em nghĩ mình sẽ nói với người thật nhiều chuyện, nhưng sự nói được gì đâu.

Em bị điên em cứ tin vào định mệnh. Làm quái gì có định mệnh chứ. Mộng mị cũng chỉ là tập phim chiếu trong vô thức lúc mình say ngủ. Con người ta cứ thích những thứ không thể có, phải vậy không? Em tự hỏi nếu thời gian có quay trở lại 3 năm trước, liệu em có dám lấy hết can đảm mà chạy đến chào anh, hay ít nhất là nhìn thẳng mặt anh mà cười chứ không phải đưa mắt lén lút qua bàn bên ấy để rồi giờ hối hận. Sau đó, em đã đi qua bao nhiêu chuyện tình, say nắng thêm cả tá người, mà những kí ức lén lúc với anh em vẫn không xóa được, vẫn giữ hình anh bên mình, như thói quen với một người xa lạ.

Người dưng

Bâng khuâng đem lòng nhớ người dưng
Ai kia cố ý hay vô tình
Đánh rơi nụ cười một tối lạnh
Sưởi ấm Đà Lạt lẫn tim em

Muốn nắm tay anh siết nhẹ nhàng
Ôm anh thật chặt thỏa yêu thương
Hôn anh như chỉ ta tồn tại
Dù trong phút chốc lại xa người.

Chẳng muốn anh làm người yêu đâu
Hãy cứ là hai người xa lạ
Cho nhau kỉ niệm, giữ khoảnh khắc
Để mình nhớ nhau sẽ tìm về.

Ba năm giữ mãi một hình dung
Người gặp tình cờ giữa phố đông
Là em ngốc, em tin định mệnh
Một ngày đẹp trời hội cố nhân

No comments:

Post a Comment