Sunday, April 6, 2014

Chuyện chóng vánh

Starbuck ráng chiều, mặt trời chui dần xuống dưới mái của những tòa nhan san sát nhau khu trung tâm thành phố. Em và anh ngồi đối diện, câu chuyện về những chuyến rong ruổi của cả 2 cứ thế tắt dần theo ánh nắng. Bình thường, cứ gặp nhau là em với anh lại tíu tít đủ chuyện trên trời, dưới đất. Hôm nay, những khoảng lặng cứ liên tục xuất hiện. Phải chăng vì sắp xa mãi mà ta chẳng biết phải nói gì với nhau ?

 Đến lúc em phải đi, tiếp tục chạy đến một cái hẹn khác. Còn anh, hết hôm nay anh sẽ lại tiếp tục lên đường với những trang sách cần hoàn tất, lại chu du trên những miền đất khác, chắc rồi sẽ lâu lắm mới được gặp lại nhau. Hôm nay, anh cứ luôn miệng "anh và em còn chưa kịp bla bla bla. Thôi lần sau vậy". Như một thói quen hả anh? Lần sau là chừng nào khi mà lịch trình của anh và em, tùy có điểm giống nhưng không có ngày trùng.

18h15

_can you untie this for me ? - em đặt cái cổ tay có chiếc vòng dây lên trên bàn
_Untie it ? Well, ok. You don't like it ?
_No. It just I wanna give it to you. It will bring you some luck. I know you're lucky. But more is good right ?
_Oh..thank you. I've never worn any accessories for a while. I will keep it.
_Alright. Glad you like it. It time I have to go...

18h25

_ Want a goodbye hug ?
_Ofcourse! Who can deny a hug from a beautiful girl

Rồi em ôm anh thật chặt, anh cũng thế. 2 gã bảo vệ ngồi xa xa nhìn 2 kẻ đang chia tay đoán già đoán non câu chuyện phía sau vòng tay ấy. Em rớm nước mắt chớm khóc, anh cười hiền bảo "Thôi mà em đừng khóc. Anh muốn giữ hình ảnh của em trong tim mình là một thiên thần với nụ cười tươi nhất anh từng gặp. Hơn nữa, nước mắt của em sẽ níu chân anh ở VN mãi mà không thể lên đường tiếp được." Rồi anh quay lưng đi thật nhanh mà không một lần nhìn lại. Em gọi với theo "Don't forget me" - là "đừng quên em" chứ không phải "luôn nhớ em". Em không muốn người khác bận tâm vì mình. Em muốn anh cứ chu du rồi thỉnh thoảng khi nhìn cái gì đó anh sẽ nhớ em bâng quơ. Như thế nó thơ và dễ chịu hơn nỗi nhớ một người cồn cào mà chẳng ai biết được liệu có gặp lại hay không.

Em cứ đứng chết trân giữa dòng người qua lại. Kí ức về quán cà phê bí mật giữa lòng Sài Gòn nơi lần đầu em gặp anh, những lúc đi dạo phố đêm với anh, miên man lần vào những con đường lạ, những ngõ hẻm chưa một lần đặt chân tới, lần em bảo thèm cheesecake, anh dắt em đi ăn ngay cho thỏa cơn thèm hay lần anh kiên nhẫn ngồi ở bãi biễn chờ em đến chỗ hẹn cứ chậm chậm ùa về. Em lặng lẽ chạy theo sau lưng anh. Muốn gọi anh chết đi được.Miệng mở ra nhưng không cất giọng nên lời. Níu giữ thêm thời gian bên nhau rồi sẽ phải thêm một lần chia li, lần sau chắc không may mắn như lần đầu vì em không nghĩ sẽ mình có thể ngăn 2 dòng nước đang chực chờ trào ra. Em rẽ nhanh vào một con đường và kết thúc chuyện với anh từ đấy.

Hôm nay để nhau đi cho ngày mai còn gặp lại :)

No comments:

Post a Comment