Thuở nhỏ cứ nghĩ "Chắc Đà Lạt là quê mình" tại vì
cứ hay được ba mẹ dắt đi chơi phố núi. Có lẽ được đi từ nhỏ vậy nên trong mình
có 1 phần tình cảm dành cho nơi này, như mình yêu Sài Gòn vậy.
Mình thích dạo bước trên những con dốc thoai thoải, luồn
lách vào từng cái ngõ hẻm dắt ra chợ, thả bộ dọc bờ hồ Xuân Hương thơ
mộng, rúc vào cái mền dầy cui nghe
chuyện ma từ thật tới bịa. Thích gió luồn vào sợi vải hôn lên người rét buốt,
chắc nhờ vậy mà da dẻ cứ luôn mịn màng suốt mấy ngày ở đấy.
Bữa sáng ở Đà Lạt, xuống phố gọi 1 tô hủ tiếu nghi ngút khói
ăn thật nhanh vì nó sẽ nguội sau năm phút, hay một dĩa cơm sườn nướng thơm ơi
là thơm được kèm thêm salad tươi rói và rau cải xào, uống thêm li trà nóng cho
ấm bụng, thế là đủ năng lượng để bắt đầu ngày mới. Lên Đà Lạt, mình có thể ăn
salad trộn cả ngày không biết ngán, mỗi lần ăn là có cảm giác như ngồi trong
cái tủ lạnh ăn rau vậy, người mình lạnh, rau cũng lạnh nốt.
Bữa tối chắc chắn phải xuống chợ uống đậu nành nóng nghi
ngút khói, cắn 1 miếng bánh tráng nướng dưới tiết trời se lạnh, văng vẳng bên
tai là những bản nhạc trữ tình xưa lắc xưa lơ da diết phát ra từ một cửa hàng
nào đó. Ôi! Thiên đường chỉ cách mình vài tiếng đi xe.
Đã có lần từng mong muốn được nắm tay người mình yêu đi dưới
mưa phùn Đà Lạt. Tiếc thay, cứ mãi lo theo đuổi đam mê nên đến giờ, chuyện tình
cảm vẫn để yên một góc không được đụng. Người ta vẫn bảo người làm nghệ thuật
rất lãng mạn và dễ yêu, vậy nên khi đến với thành phố của tình yêu và nỗi nhớ,
người ta lại dễ để tim lỗi nhịp hơn nữa. Mình vẫn luôn nhớ về một người xa lạ
có duyên chạm mặt nhau trong một quán cà phê vào một tối ở Đà Lạt và cho rằng
đó là định mệnh đã sắp đặt để mình thấy người đó, rồi mơ về người đó suốt 3 đêm
ở phố sương mù. Mình vẫn tin sẽ có 1 ngày số phận để mình gặp lại anh, mình sẽ
bắt đầu câu chuyện với anh như thế này : “Hello my blue eyes white skin guy!
When I was a little girl, I saw you in Đà Lạt – my beloved city. Thanks God I
found you again.” Chắc là anh sẽ nghĩ mình dở hơi, nhưng đó là những gì mình
luôn muốn nói.
Có thể là do mình ích kỉ nhưng mình không thích cái cách
người ta đối xử với Đà Lạt bây giờ. Cứ là chặt hết cây để xây nhà làm nơi này
bớt xanh và ít lạnh hơn thuở nào. Rồi xe cộ thậm chí còn đông hơn cả Sài Gòn
khiến không khí có phần ô nhiễm chả còn tinh khiết như ngày xưa. Không khéo có
ngày Đà Lạt mất luôn cái danh hiệu "thành phố không đèn đỏ" quá.
Những kỉ niệm ở thành phố hoa cứ ồ ạt tràn về lấp đầy bộ
nhớ. Đà Lạt ơi, hẹn gặp lại một ngày không xa J
Jan 28th 2013 – Viết cho một tối muộn chợt nhớ
thành phố lạnh
No comments:
Post a Comment