Saturday, August 4, 2012

Special than a bff but not enough to be lover (part 1)

Em thích anh!
Em đã từng thích anh!
Em vẫn đang thích anh!
Rồi em sẽ yêu anh!

Em biết rằng lúc ấy em không xinh đẹp, lại rất nóng tính. Em từng gây cho anh không ít rắc rối với cô bạn gái kiêu kì vì em không thể chịu nổi tính cách của con nhỏ đó. Anh cũng hết lần này đến lần khác bảo em bỏ qua, làm cho em cười vui mỗi khi em và anh gặp nhau.  Em bắt đầu mến anh hơn qua ngày tháng. Và sau một năm quen biết, qua vài lời đốc thúc, “kích thích” tinh thần của Cici, vào một ngày đẹp trời tháng Năm, em đã gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết em thích anh. Tuy không mặt đối mắt nhưng em biết rằng anh đang rất bối rối qua cái cách anh ấp úng rồi từ chối em. Chiều hôm ấy gặp anh ở một buổi tiệc, nhìn anh cứ ngại mà lảng tránh nói chuyện với em, em đã nén lòng mà cười phá lên bảo rằng tất cả chỉ là một vở kịch mà em vừa học, anh chỉ là diễn viên bất đắc dĩ của em mà thôi. Em làm sao có thể thích anh được. Anh cười phào nhẹ nhõm.

Em yên vị làm bạn thân của anh, chứng kiến anh thích hết người này này đến người khác, nhìn anh đau lòng vì một nhỏ không ra gì mà phát tức. nhưng em có nói gì được. Thôi thì em im lặng để anh tự nếm chịu những vị ngọt vị đắng của cuộc sống. Nhiệm vụ của em chỉ là dõi theo anh, luôn bên cạnh anh khi anh cần như một người bạn thân. Sau đó ta ít liên lạc dần vì mỗi người bận những công việc riêng. Học hành, đam mê, bạn mới…Cứ thế dòng đời cuốn ta đi theo hai hướng khác nhau : anh lên đường sang nửa bên kia trái đất du học, em vẫn ở lại thành phố trẻ này ôm ấp nhiều hoài bảo.

Xuân về, nơi em ở nô nức rước nàng Xuân xinh đẹp ghé chơi, vạn vật đều khoác lên mình chiếc áo mới duyên dáng, đường phố dậy nên mùi hương Tết cổ truyền thật xôm tụ, những buổi họp mặt gia đình bên mâm cơm đoàn viên, những lần bạn bè tranh thủ gặp nhau chúc tết để mỗi đứa đi về một phương khác nhau du lịch mấy ngày tết, hình ảnh bao lì xì đỏ, tiếng trống múa lân, bánh chưng bánh dầy len lỏi từ phố lớn đến ngõ hẹp, nhạc xuân rộn rã nơi nơi. Tất cả những điều ấy tạo ra một mùa hội vui và đáng nhớ nhất trong năm, khiến ai đã một lần được ăn Tết dù  có đi đâu về đâu thì cứ mỗi độ cuối tháng Chạp – đầu tháng Giêng cũng đều nao nao nhớ về quê cũ. Anh cũng không phải là ngoại lệ.

Anh bảo rằng Tết ở nơi anh thật buồn quá. Không có người nhà, bạn thân, không quà, không lì xì gì hết. “Ngồi nhìn cả nhà sum họp qua webcam mà tủi thân ghê”. Sẵn đang có rủng rỉnh tiền túi, em bảo anh rằng sẽ mua tặng anh một món quà nho nhỏ, hi vọng nó làm anh đỡ buồn. Nhưng vì bưu điện không làm việc trong mấy ngày Tết nên em phải gửi quà trễ cho anh. Vô tình làm sao Sengo – tên em gấu ôm hoa hồng yêu ơi là yêu của em lại gửi đến anh đúng vào Valentine ngọt ngào. Thôi thì không có quà Tết, cũng đang “rảnh rang” người yêu vào thời điểm đó thì nhận tạm quà của bạn thân cũng thấy ấm lòng và vui vui vì đám bạn trong trường ganh tị ha anh :)

Sau vụ ấy, em với anh lại nói chuyện nhiều hơn. Gặp nhau vào mỗi tối em phải thức khuya để học cho xong bài còn anh thì chịu đựng những tiết học buồn chán hay vào những giờ nghỉ trưa ít ỏi của em, cũng là đêm tối nơi anh ở. Em có thể nói với anh đủ mọi thể loại chuyện trên đời, kể anh nghe những gì xảy ra với em vào hôm đó. Ngày nọ em tạm rơi vào trạng thái tự kỉ, em đã viết status skype thế  này :
“Wanna have an open relationship,
 Wanna have a special guy (It means special than a bff but not enough to be lover.”
Vài giây sau, anh nói với em anh sẽ làm người đặc biệt ấy của em. Em giật mình vì tưởng mình nghe nhầm, nhưng sự thật đúng là như thế. Khoảnh khắc ấy em biết rằng lại có những bất ổn trong tim em.  Em và anh như thường lệ lại tám bất tận xuyên chủ đề nào là tương lai của mình đến cuộc sống của mình, anh bảo rằng sẽ có một ngày anh cưới em, anh không phải là một đầu bếp giỏi nhưng anh sẽ nấu cho em ăn mỗi ngày. Anh không thể nào biết được em đã vui đến nhường nào. Anh làm em nghĩ rằng cuối cùng thì sau ba năm, em cũng đã có được anh

To be continuted...

From XN with love ♥                                                                                                                                                                                                                                                               

No comments:

Post a Comment